Chẳng lẽ tôi bị hoa mắt sao? Tôi thấy cả người rét căm căm. Run rẩy một lúc, tôi vội vàng đi khỏi tòa nhà.
Chắc chắn hôm qua Mễ Tĩnh Vân đã nhìn thấy một thứ gì đó ở đây. Nhưng rốt cuộc nó là thứ gì? Tôi thực sự rất muốn biết.
Chắc ngày mai tôi phải đến nhà cô ấy xem thế nào.
Sáng hôm sau, Thẩm Khoa gọi điện cho tôi.
Lúc ấy tôi còn đang ngủ say. “Tiểu Dạ, tôi tìm ra người thu thập tài liệu rồi.” Cậu ấy hăng hái nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây