Cô ấy lạnh nhạt hừ một tiếng: “Vậy cậu nói tôi biết, nếu thật sự không có ai bước vào căn phòng này trong nhiều năm thì cái đêm mà chúng ta thăm dò nơi này vào hai tuần trước, chúng ta đã lục soát tất cả gian phòng để tìm Vương Phong, dấu chân của chúng ta đâu? Tại sao căn phòng này lại không có?”
Tôi kinh hãi ngay lập tức, đột ngột được lời nói của Trương Lộ nhắc nhở, nghi hoặc tức khắc tuôn ra trong đầu như dời núi lấp biển làm cho tôi ngẩn người.
Màn đêm lại lần nữa buông xuống.
Tôi nằm trằn trọc trên giường. Mấy tiếng trước, Thẩm Khoa lại liên lạc với tôi bảo cậu ấy đã tìm được chủ sở hữu và người thiết kế tòa nhà kia.
Nhưng sau khi thấy tư liệu, tôi càng thấy mê muội hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây