“Tôi muốn trả công ngay bây giờ.” Tôi cười nói: “Cùng tôi đi công viên đi, được không?”
Dương San San nắm tay tôi, đi dưới tán cây những ngày tháng chín, cô ta cười ngọt ngào với tôi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo nhiều khinh thường hoặc có lẽ dáng vẻ của tôi bị cô ta hiểu lầm thành quá vội vàng,
Tôi thần bí cười một tiếng, ghé sát tai cô ta nhẹ nhàng nói: “Bây giờ, cậu có thể nói thật rồi.”
Dương San San lập tức kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thu hồi lại biểu cảm đó, đáng yêu lè lưỡi với tôi: “Tiểu Dạ xấu xa, chẳng phải là cái gì người ta cũng đều nói hết cho cậu rồi sao?”
“Thật không?” Tôi cười đầy thâm ý: “Nếu cậu cho rằng cậu hiểu Mễ Tĩnh Vân hơn tôi thì cậu thật sự không hiểu gì về tôi. Phụ nữ thông minh đáng sợ như vậy, như động vật máu lạnh, cô ta không vì một người đã chết mà bị đả kích lớn đâu, trong câu chuyện mà cậu kể sơ hở quá nhiều.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây