“Cậu có thể hôn tôi không? Hôn vị hôn thê đã chồng chất vết thương này?”
Đôi môi đỏ của cô ta từ từ tới gần tôi, trong đôi mắt lấp lánh sắc màu như đèn neon. Toàn thân tôi sớm đã tê dại, ngồi ngơ ngác ở đó. Dù biết nếu bị cô ta hôn, tôi sẽ gặp tai họa khủng khiếp không rõ nguyên nhân nhưng tôi lại không tài nào nhúc nhích nổi.
“Dạ Bất Ngữ! Tên nợ tiền không trả như cậu mau ra đây cho tôi!”
Tiếng rống động trời vang vọng khắp khu phố vô cùng đúng lúc. Tôi chợt tỉnh lại, nhẹ nhàng đẩy cô ta rồi kéo rèm ra.
“Lại là cô gái đó!” Mễ Tĩnh Vân tức giận nhíu mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây