“Vậy chú có còn nhớ cô ấy chết ở đoạn nào trên đường Tiểu Nam này không ạ?” Cả người tôi run rẩy.
“Là ở giữa đường. Lúc tôi đỡ cô ấy lên, thì cô ấy đã tắt thở rồi.”
“Có thể làm phiền chú dẫn con đến chỗ đó xem được không?”
Có lẽ là do nhìn thấy biểu cảm kích động bất thường như vậy, chủ tiệm nghi ngờ nhìn tôi.
“Con không có ý gì khác, con chỉ cảm thấy cô gái ấy chết như vậy thật đáng tiếc. Con chỉ muốn đi tới thăm nơi mà trước khi cô ấy chết, coi như là một sự kính trọng đi.” Tôi bóp méo sự thật mà giải thích, không ngờ những lời nói bừa bãi của tôi lại có thể làm cho ông chủ tiệm hết nghi ngờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây