“Vương Phong sao rồi ạ?” Trương Lộ lo lắng hỏi.
Bác trai mệt mỏi, lắc đầu không nói gì cả.
“Tụi con có thể vào xem cậu ấy không ạ?” Tôi cẩn thận hỏi.
Bác trai suy nghĩ một lúc thì chầm chậm gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra, một tràng tiếng cười khó nghe áp tới.
“Hì hì, quả táo, rất ngon, muốn ăn không?” Chỉ thấy Vương Phong đang cầm một quả táo đỏ tươi quơ qua quơ lại trước mặt bác gái, cười khúc khích không ngừng, chúng tôi ngẩn ra, trợn tròn mắt nhìn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây