Không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy đám tang trông rất bình thường này có gì đó khác với những đám tang tôi từng thấy trước đây, hình như nó thiếu gì đó.
Hiển nhiên, Trương Lộ cũng nhận ra chuyện đó. Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạ thật, sao nhà này không mở nhạc đám ma?”
Đầu tôi như nổ tung, tôi ngây ra như phỗng! Đúng rồi sao đám ma nhà này lại không có nhạc đám ma? Hay họ sợ làm phiền hàng xóm? Không thể nào, tập tục của người Trung Quốc đặc biệt chú ý lễ tiết với người đã khuất. Dù có lý do gì thì cũng không ai oán trách một gia đình đang tổ chức tang lễ. Vậy thì tại sao người trong nhà này không muốn, hoặc không dám bật nhạc đám ma?
Tôi nhìn căn nhà thêm vài lần. Cuối đại sảnh là bàn thờ, trên đó có đặt ảnh của người đã khuất. Tôi có thể nhận ra đó là một đứa bé hơn 2 tuổi. Đứa bé? Người mà tôi vừa gặp khi nãy, không phải cũng là một đứa bé tầm tuổi này à?
Tôi rùng mình, bước tới để nhìn gần hơn. Trời ơi! Càng nhìn tôi càng thấy giống. Nụ cười ngây thơ ấy, khuôn mặt và biểu cảm đáng yêu kia, còn cả hai lúm đồng tiền bên khóe miệng nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây