Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn quyết định không nói cho Thạch Lỗi và Đoàn Phong biết chuyện mình chuẩn bị xuống lòng đất với Trác Thiếu Quân. Có lẽ để bọn họ cảm thấy mình chỉ “mất tích tạm thời” là một lựa chọn khá tốt.
Như vậy, một là có thể bớt đi sự ngăn cản của bọn họ đối với chuyện này, hai là nhỡ đâu mình thật sự không về được, họ cũng có thể bớt được mối nguy hiểm khi đi tìm kiếm mình. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, Viên Mục Dã thật sự không muốn phải chịu nỗi buồn khi chia tay với bạn thân.
Sau khi hạ quyết tâm, lòng Viên Mục Dã bình lặng lại, cậu không còn vẻ sa sút tinh thần như vừa rồi nữa, cậu muốn tranh thủ mấy ngày này để tụ tập với mọi người, còn cố tình dặn dò Thạch Lỗi phải làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà, tiếp đãi mọi người cho thật chu đáo.
Trong mắt mọi người, tình trạng khó khăn hiện tại đã được giải quyết, tâm trạng của Viên Mục Dã trở nên tốt hơn cũng rất bình thường. Nhưng hai người Đoàn Phong và Thạch Lỗi lại lờ mờ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Nhất là Thạch Lỗi, gã luôn cảm thấy hình như Viên Mục Dã có cái gì đó không ổn.
“Ê! Anh có cảm thấy hai ngày nay cảm xúc của Viên Mục Dã hơi tăng vọt quá mức không?” Thạch Lỗi thì thầm với Đoàn Phong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây