Viên Mục Dã bần thần trở về thành phố. Trên đường đi, trong lòng cậu rất rõ ràng, mặc dù ngoài miệng Trác Thiếu Quân nói chỉ tiện tay giúp mình, nhưng nếu không phải vì giúp cậu, làm sao Trác Thiếu Quân lại nhanh chóng thỏa hiệp với những kẻ đó chứ?
Thật ra trong lòng Viên Mục Dã cũng không muốn Trác Thiếu Quân hy sinh như vậy, nhưng bản thân cậu lại không có lập trường để khuyên hắn kiên trì với mong muốn của mình. Bởi vì cho dù Viên Mục Dã có thể không quan tâm tới tên yêu tinh dây leo trong cơ thể mình, nhưng những đứa trẻ kia thì sao? Tương lai của con người sẽ ra sao? Cho nên trước mắt mà nói, Trác Thiếu Quân trở về là cách giải quyết thích đáng duy nhất.
Đôi khi Viên Mục Dã thật sự rất muốn ích kỷ một lần, quan tâm thế giới này trở nên thế nào làm quái gì? Kẻ chẳng phải loài người như Trác Thiếu Quân sống ra sao có liên quan gì đến cậu đâu?! Suy cho cùng, từ lúc ban đầu, thế giới này đã đầy sự ác ý đối với cậu rồi... Đáng tiếc Viên Mục Dã quá yếu lòng, dễ bị rối rắm.
Tuy thế giới này không công bằng với Viên Mục Dã, nhưng mà từ nhỏ cậu đã biết nhớ ơn, cũng ghi nhớ kỹ sự ấm áp người khác từng dành cho mình, cho nên cậu không đành lòng để những người mình quan tâm chịu thương tổn vì lẽ đó.
Cảm giác mỏi mệt xưa nay chưa từng có dần dần quanh quẩn xung quanh Viên Mục Dã, đè nén khiến cậu không thở nổi, thậm chí không nhấc nổi thêm được một bước chân nào. Vì thế cậu mở nguồn điện thoại di động rồi gọi điện thoại cho Thạch Lỗi... Khi Đoàn Phong và Thạch Lỗi tìm được Viên Mục Dã, họ thấy cậu đang ngồi ủ rũ ở ven đường một mình, vẻ mặt uể oải nói không nên lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây