Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã tức giận thì vội vàng cười bảo: “Tôi biết nó không dám mới nói thế mà, hiện giờ nó đang ỉ vào chuyện trốn trong cơ thể cậu nên chúng tôi mới không dám động đến nó, một khi nó chui ra khỏi cơ thể cậu... nếu không giết được nó tôi sẽ mang họ của nó luôn.”
Viên Mục Dã bị Đoàn Phong chọc cười: “Anh biết nó họ gì không mà còn muốn cùng họ với nó?”
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã đã khá hơn, bèn thở dài nói: “Ai bảo cậu cả ngày cứ nặng nề nhiều tâm sự như thế chứ? Chuyện này nếu là tôi, thì tôi sẽ không nghĩ nhiều, cứ ăn cứ uống sống thoải mái thôi...”
Viên Mục Dã lườm Đoàn Phong, cậu hừ nhẹ: “Có phải ai cũng vô tư như anh đâu.”
“Vô tư thì sao? Có một số chuyện cậu có than trời trách đất, không ăn không uống cũng đâu thể giải quyết được vấn đề? Tôi sống lâu hơn cậu, cũng sớm đã nhìn thấu những chuyện này, dù chuyện lớn đến thế nào thì cũng là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi.” Đoàn Phong nói một tràng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây