So với Viên Mục Dã, mấy người Đoàn Phong và Thạch Lỗi lại không được thoải mái như vậy, đối mặt với mười mấy đứa bé trắng trẻo mũm mĩm, bọn họ không biết phải ra tay thế nào, mặc dù biết rõ ý thức của đối phương đã không còn là con người nữa.
“Anh nói phải làm gì bây giờ đi, tôi nghe theo anh…” Thạch Lỗi nói với giọng điệu của thằng đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Không ngờ Đoàn Phong lại buồn cười hỏi: “Tôi biết làm gì bây giờ? Chẳng phải cậu là người tàn nhẫn sao? Cậu lên đi!”
Thạch Lỗi tức giận nói: “Nếu không phải đang ở trong bệnh viện thì cần gì anh phải nói chứ? Anh cho rằng tôi thật sự không xuống tay được à? Tôi chỉ không muốn ngày mai mình lên trang nhất thôi!”
Đoàn Phong cười xấu xa: “Đây là địa bàn của cậu mà, cậu không dám thì ai dám?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây