Thật ra, Viên Mục Dã vẫn chưa hiểu rõ lắm về bản thể của Trác Thiếu Quân và Lý Bình, vì vậy cậu không thể dùng tình cảm của con người để giải thích cho Lý Bình tại sao cậu có thể tin Trác Thiếu Quân nhưng lại không thể tin cô ta.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã trầm giọng: “Bởi vì tôi và Trác Thiếu Quân đã biết nhau từ lâu và chúng tôi là bạn bè, vì vậy tôi hiểu cậu ta nhiều hơn một chút.”
Không ngờ Lý Bình lại cười lạnh: “Đó là vì anh chưa hoàn toàn hiểu rõ chúng tôi, nếu không anh sẽ không nói ra câu nói tin tưởng Trác Thiểu Quân.”
Đương nhiên Viên Mục Dã không dễ bị khiêu khích vì một vài lời nói của đối phương, cậu suy nghĩ một chút rồi bảo: “Lúc trước tôi không giết hết các người, đó là vì tôi luôn cảm thấy hành tinh này không chỉ thuộc về con người, tôi hy vọng hai bên có thể sống chung hòa bình và chấp nhận lẫn nhau… Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi sẽ không làm như vậy nếu bị đe dọa, cô hiểu không?”
Lý Bình cười: “Yên tâm, đây chỉ là vấn đề nội bộ trong chủng tộc của tôi mà thôi, nó không hề liên quan đến loài người các anh đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây