Bà Trác uể oải gật đầu: “Còn nghiêm trọng hơn so với hai đứa nghĩ nhiều... Chúng tôi cũng vì muốn tốt cho Tiểu Quân, cháu hãy nể mặt hai ông bà già trên năm mươi này đi, chúng tôi không thể chịu được cú sốc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, cháu tuyệt đối đừng để Tiểu Quân tiếp tục điều tra.”
Viên Mục Dã nhăn nhó: “Dì à, dì cũng biết tính của Thiếu Quân đấy, nếu không thể cho cậu ấy một câu trả lời thỏa đáng thì cậu ấy đâu có dễ dàng dừng tay? Hơn nữa... nếu cháu không biết sự thật của chuyện này, cháu đâu thể giúp dì và chú che giấu trước mặt Thiếu Quân?”
Lúc này bà Trác mới nhận ra mình đã vô tình rơi vào bẫy của Viên Mục Dã, vì vậy bà ta lập tức đổi giọng: “Thật ra không có gì cần phải che giấu cả... Quan trọng là chúng tôi lo lắng nó sẽ có tâm trạng không tốt khi nhớ lại chuyện trước đây, đúng rồi, chúng tôi chỉ lo lắng điều đó thôi.”
Viên Mục Dã mỉm cười, sau đó cố ý hạ giọng xuống: “Dì à, cháu nói thật cho dì biết, thật ra cháu và Thiếu Quân đã điều tra được cái chết của mấy người Ngô Vũ Phong không phải tai nạn bất ngờ... Dì hiểu chứ?”
Bà Trác đột nhiên tái mặt: “Không phải tai nạn? Không phải tai nạn... thì có thể là gì chứ? Tiểu Viên, có một số chuyện không thể nói lung tung.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây