“Mặc dù làm người có rất nhiều chỗ không tốt, nhưng mà cái tốt lại nhiều hơn cái dở. Con người có thể đi lại trên mặt đất một cách tự do không gò bó. Ánh mặt trời, nước, không khí… tất cả những tài nguyên tự nhiên quý giá đều có được dễ như trở bàn tay. Nhưng chủng tộc của tôi thì sao? Suốt đời chúng tôi đều phải trốn ở dưới lòng đất sâu hoắm, thậm chí còn phải đồng loại tương tàn để có thể sống sót. Đôi khi tôi hay suy nghĩ, tại sao hành tinh này thiên vị con người như thế?” Trác Thiếu Quân thể hiện biểu cảm rất khó hiểu.
Nhất thời Viên Mục Dã cũng không thể trả lời câu hỏi của Trác Thiếu Quân, bởi vì không phải tất cả vấn đề đều có đáp án chính xác. Vì dụ như sự sống xuất hiện như thế nào? Rốt cuộc thuyết tiến hoá của Darwin có mấy phần thật, mấy phần giả? Người ngoài hành tinh thật sự đã tới Trái đất ư?
Tuy nhiên có một điều Viên Mục Dã buộc phải thừa nhận, đó là Trái đất quả thật vô cùng thiên vị con người. Nhiệt độ không khí vừa phải, môi trường vừa phải, hàm lượng oxy vừa phải, tầng ozone tuy mỏng nhưng vừa đủ để bảo vệ toàn nhân loại… Chỉ cần những nhân tố đó thay đổi một chút thôi, đối với động vật khác thì khó mà nói, nhưng đối với con người lại là trí mạng. Có điều là không ai biết sự thiên vị này sẽ kéo dài bao lâu nữa.
Trưa hôm sau, Thạch Lỗi giao tài liệu mới điều tra ra lò còn nóng hôi hổi cho Viên Mục Dã. Trông gã hơi mỏi mệt: “Tất cả đều ở đây, dù có vài chỗ hơi khó giải thích nhưng cá nhân tôi cảm thấy lý do lúc trước Trác Thiếu Quân gặp phải tai nạn là do mấy người kia đang giúp cái tên Kiều Viêm báo thù.”
Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi nói chắc như đinh đóng cột thì nhíu mày hỏi: “Vì sao anh nói vậy? Chẳng lẽ chỉ vì Kiều Viêm cũng chết trong tai nạn leo núi ư?!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây