Viên Mục Dã thở dài: “Nếu bản thân Trác Thiếu Quân kháng cự nhớ lại chuyện lúc đó, chứng tỏ đoạn ký ức đó vô cùng đau khổ với cậu ta, cho nên não bộ của cậu ta mới tự động phong tỏa đoạn ký ức đó lại. Còn những người leo núi cùng cậu ta rõ ràng là biết chuyện này, cho nên cái chết của bọn họ chắc hẳn là bị người ta diệt khẩu.”
Ai ngờ Trác Thiếu Quân lại không đồng ý với quan điểm của Viên Mục Dã: “Nếu đúng là lo bọn họ sẽ nói ra chân tướng sự việc mà giết người diệt khẩu, vậy thì mất tới mấy tháng có phải hơi dài quá không? Chẳng lẽ không lo lắng bọn họ nhìn thấy có người chết vì điều đó rồi sẽ chó cùng rứt giậu và nói ra chân tướng ư?”
Trong lúc nhất thời Viên Mục Dã cũng không nghĩ ra lý do để phản bác lập luận của Trác Thiếu Quân, vì thế cậu trầm tư trong chốc lát rồi đưa ra ý kiến của mình: “Hoặc là… năm ấy bọn họ đã cùng làm một việc không thể cho ai biết, nên sau khi từ trên núi trở về không thể kể lại với người khác, mà hậu quả trực tiếp của chuyện này là khiến Trác Thiếu Quân bị liệt, cho nên có người đang báo thù cho Trác Thiếu Quân.”
Trác Thiếu Quân thở dài: “Mọi thứ đều chỉ do anh và tôi suy đoán thôi, Trác Thiếu Quân thật không nhớ rõ, những người khác lại đều chết cả, xem ra chuyện này sẽ mãi mãi không bị người ngoài biết.”
Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu: “Thế thì chưa chắc, cậu nghĩ thử xem, Trác Thiếu Quân thật không nhớ rõ, nhưng mà kẻ diệt khẩu những người bạn cùng đi leo núi với cậu ta vẫn còn mà, chắc chắn là hắn biết rõ từ đầu đến cuối sự việc, nếu không làm sao vô duyên vô cớ đi giết người chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây