Đó là một căn phòng trọ rất đơn sơ, nhìn là biết chủ nhà đã vi phạm quy định, xây dựng lung tung. Trên cửa sổ là cửa kính vỡ không biết từ bao giờ, chỉ dán tạm bằng băng dính, bụi bám dày bên trên, từ đó rất dễ nhận thấy rằng tạm thời không có dự định thay tấm kính mới.
Lúc này Viên Mục Dã bước đến gõ nhẹ cửa phòng, vốn tưởng sẽ là Ngô Minh ra mở cửa, ai ngờ lại nghe thấy một giọng nói khá non nớt vang lên đằng sau cửa: “Ai thế?!”
Không ngờ người mở cửa lại là một bé gái tám, chín tuổi, Viên Mục Dã vội mỉm cười nói: “Chào cháu, đây là nhà của Ngô Minh phải không? Các chú là... đồng nghiệp ở đơn vị chú ấy làm việc.”
Bé gái đáp một cách nhút nhát và sợ sệt: “Cha cháu đi chợ mua thức ăn, một lát sẽ về ạ.”
Đoàn Phong thấy chỉ có một bé gái ở nhà nên nói bằng vẻ mặt ôn hoà: “Em bé ơi, nếu cha cháu sắp về thì có thể cho các chú vào nhà chờ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây