Có sự hỗ trợ của hai bộ quần áo này, Viên Mục Dã và Đoàn Phong thuận lợi bước vào khu nội trú trong tòa nhà số hai, nhân viên bảo vệ ở cửa còn không thèm liếc họ lấy một lần...
Lúc hai người đi đến tầng bốn, vừa hay gặp phải một nhóm bác sĩ và y tá đang đứng họp ở quầy y tá, Viên Mục Dã và Đoàn Phong nhanh chân trốn ngay vào góc rẽ. Nói gì thì nói, các y tá và bác sĩ lâu năm chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra được bọn họ có phải bệnh nhân hay không.
Lúc này có một bác sĩ trung niên nói với mọi người: “Ông Lê phòng 407 dạo này thế nào?”
Một bác sĩ trẻ đeo kính đứng bên cạnh nhanh chóng trả lời: “Tình trạng của ông Lê mấy ngày nay rất tốt, tôi nghe y tá nói mỗi ngày ông ấy đều đi tản bộ dưới vườn hoa, trạng thái tinh thần cũng rất ổn.”
Bác sĩ trung niên gật đầu: “Vậy thì tốt, ông Lê bị ung thư giai đoạn bốn rồi, thời điểm đưa đến đây đã bị di căn nghiêm trọng, tuần trước đã xuất hiện tình trạng di căn vào xương, nói với y tá chăm sóc phải cẩn thận chú ý đến tình trạng của ông ấy. Đúng rồi, Lỗ Văn Ngọc phòng 409 mấy hôm nay thế nào? Vẫn không chịu ăn à? Lúc mới đến đây cũng không thấy có vấn đề gì mà? Sao đột nhiên lại bỏ ăn thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây