Đối mặt với sự chỉ trích của Đoàn Phong, Lỗ Phong cười nhạt: “Tôi có thể là ai đây? Chẳng qua tôi là cọng rơm cứu mạng của một vài người mà thôi… Các anh nói rất đúng, làm như vậy quả là không công bằng cho lắm, nhưng thế giới này có bao nhiêu công bằng đáng nói đây? Hơn nữa, tôi làm như vậy chẳng qua là đang đào thải kẻ yếu giúp xã hội này thôi! Không tin anh có thể xem những tài liệu trong tay anh đi, xem những người đó sống cuộc sống như thế nào mỗi ngày? Nếu chính bọn họ cũng không quý trọng cuộc sống của mình, vì sao không đem cho những người thật sự muốn có cuộc sống tốt đẹp để họ được sống lại lần nữa?!”
“Quả thật là vớ vẩn đến cực độ! Mỗi người có vạch xuất phát khác nhau, có người sinh ra đã có gia tài hàng tỉ, có người lại phải dựa vào sự cố gắng về sau mới có thể gây dựng nên cuộc sống lý tưởng, mạng sống có được đều chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn! Còn nữa, đừng nói những hành vi độc ác của ông một cách đường hoàng như vậy. Những kẻ yếu trong mắt ông chẳng qua là một vài người bình thường mà thôi, bọn họ đích thực không nhiều tiền và có thế lực bằng những khách hàng của ông, thậm chí có thể nói sống rất tệ hại… Nhưng mà điều này không thể trở thành cái cớ để ông cướp đoạt mạng sống của bọn họ!” Viên Mục Dã nói với vẻ mặt căm tức.
Lỗ Phong khẽ nhún vai: “Tôi cũng không phủ nhận những điều anh nói, nhưng thế thì sao nào? Chẳng lẽ anh không biết đạo lý cá lớn nuốt cá bé ư? Con người có thể vượt lên bao loài sinh vật trên Trái đất cũng không phải dựa vào cái gọi là công bằng, mà là ai thích ứng được thì sống sót. Nếu tôi không tàn nhẫn một chút, hôm nay có lẽ con gái của tôi sẽ không có một cơ hội nào để mà sống sót.”
“Bớt lấy những cái luật rừng đó ra để bắt cóc khái niệm đi. Mấy lý do lý trấu của ông cũng chỉ có thể áp dụng vào lúc con người mới thành lập xã hội văn minh thôi… Hiện giờ là xã hội pháp trị, mọi việc đều phải nói lý lẽ. Ông làm hại mạng sống của người khác vì ham muốn của bản thân cũng gọi là cá lớn nuốt cá bé, ai thích ứng được thì sống sót ư?! Hơn nữa, bây giờ con người có thể trở thành chủ nhân của thế giới cũng không phải do bản thân lớn mạnh bao nhiêu đâu. Khủng long sống ở kỷ Jura không mạnh ư? Tại sao hiện giờ lại tuyệt chủng cả rồi? Chẳng lẽ là bởi vì loài người còn ghê gớm hơn cả khủng long chắc? Rõ ràng không phải! Đó chỉ là vì cuối cùng khí hậu và hoàn cảnh lựa chọn loài người chứ không phải cá lớn nuốt cá bé theo lời ông đâu.” Viên Mục Dã tỏ vẻ khinh thường.
Lỗ Phong cười lạnh: “Tôi vì ham muốn của bản thân là sai ư? Người không vì mình, trời tru đất diệt! Anh cho rằng những người đó đều là người tốt hay sao? Bản chất con người rất khó chịu được khảo nghiệm, nếu mọi người trao đổi thân phận, chưa chắc bọn họ sẽ nhân từ hơn so với tôi. Anh Viên, anh từng thử ăn bánh bao không hàng ngày liên tục mấy tuần chưa? Anh biết mùi vị khi bị chủ nhà đuổi ra đường giữa nửa đêm là gì không? Anh từng trải nghiệm việc mình làm việc cần cù chăm chỉ, nhưng cuối cùng lại bị người khác cười nhạo là đồ ngu chưa? Các anh đừng thấy bây giờ tôi sống vẻ sống vang, nhưng mười mấy năm trước tôi lại rất nghèo túng, cho dù chết trên đường có lẽ cũng chẳng ai ngó ngàng thêm một cái. Anh có thể đứng ở bậc cao đạo đức để chỉ trích tôi, nhưng xin anh hãy nhớ kỹ, trên đời này chẳng ai cao quý hơn ai, chẳng qua là mỗi người lựa chọn cách sinh tồn khác nhau mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây