Viên Mục Dã càng lúc càng sốt ruột khi không tìm thấy Kim Bảo, mặc dù cậu cũng không thể khẳng định rằng nó có ở chỗ này... Cho đến khi Viên Mục Dã nhìn thấy một bóng dáng màu vàng quen thuộc đang nằm co ro trong góc của một chiếc lồng sắt lớn.
“Kim Bảo?” Viên Mục Dã gọi thử một tiếng.
Bóng dáng màu vàng quen thuộc kia bỗng nhúc nhích, nhưng ngay sau đó lại cuộn người chặt hơn, Viên Mục Dã thấy vậy vội vàng vươn tay vào trong lồng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng nó: “Kim Bảo?”
Kim Bảo ngẩng đầu không dám tin, ngay lúc nhìn thấy Viên Mục Dã, nó lập tức rên ư ử đầy tủi thân... Viên Mục Dã nghe mà cảm thấy rất đau lòng, không biết nó đã trải qua điều gì mà lại sợ hãi đến mức này.
Ngọn lửa giận dữ bị đè nén lúc trước hoàn toàn bùng cháy. Viên Mục Dã nhìn chiếc lồng sắt lớn đang giam giữ Kim Bảo, cậu phát hiện đây là một chiếc lồng sắt bình thường được hàn một cách thô sơ, cậu không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp dùng tay phá lồng luôn...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây