Thật ra, Viên Mục Dã cũng không biết chắc sau khi mình ra ngoài thì thế giới ảo này sẽ biến thành cái gì, cậu nói như vậy chỉ để hù dọa những kẻ đến chết vẫn không muốn rời khỏi đây thôi... không ngờ nói thế nào Doãn Trác cũng không muốn ra ngoài, kiên quyết ở lại cùng Diệp Tranh đến cùng.
Viên Mục Dã lắc đầu chẳng thể làm gì khác, đành phải xóa bỏ triệt để hai người này ra khỏi suy nghĩ của mình, ngay sau đó một tia sáng trắng chói mắt lóe lên khiến cậu không thể nào mở mắt ra được... đến khi đôi mắt thích nghi được với ánh sáng rồi dần mở ra thì trước mắt vẫn là một vùng sáng trắng, bên cạnh có thêm tiếng nước nhỏ giọt “tích... tích”.
“Viên? Cậu tỉnh rồi?” Giọng Đoàn Phong không quá chắc chắn.
Viên Mục Dã nghe thấy tiếng thì từ từ nhìn sang, cảnh vật lúc này đã dần trở nên rõ ràng hơn, tiếp đó cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ lên vì thức đêm của Đoàn Phong...
Viên Mục Dã buồn cười nói: “Anh đã bao lâu không ngủ rồi...” Không ngờ cậu vừa mở miệng đã nghe thấy giọng mình nghèn nghẹn, cứ như đã hơn mười ngày không được uống nước vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây