Lệ Thần gật đầu: “Ừ, đúng là hơi nhiều, cứ như thể mọi người tụ tập lại ngoại tình vậy. Nếu có người yêu, tôi nhất định sẽ rất quý trọng đối phương.”
Viên Mục Dã sửng sốt, từ trước tới giờ cậu không bao giờ nghĩ rằng Lệ Thần có thể nói ra câu nói như vậy. Nhất thời cậu không biết rốt cuộc người nói lời này có phải là Lệ Thần mà mình quen thuộc hay không.
Lúc này Lệ Thần cũng tự nhận ra mình đã nói sai, vì thế vội giải thích: “Tôi nói là nếu, chứ không phải muốn tìm thêm một đồng loại.”
Viên Mục Dã cười: “Tôi biết. Thật ra liệu có khi nào cậu cảm thấy hơi cô đơn không?”
Không ngờ câu trả lời của Lệ Thần lại khá triết lý: “Bắt đầu từ khi sinh ra, mỗi con người đã gắn liền với nỗi cô đơn như bóng với hình, đến một mình và đi một mình. Cho dù giữa chừng có người thân, người yêu và bạn bè xuất hiện, nhưng đến cuối cùng anh sẽ phát hiện bọn họ chỉ là bạn đi cùng đường trong cuộc sống của anh thôi, mà con đường đời này vẫn phải do một mình anh đi đến cuối.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây