- Anh...
Người thanh niên nghẹn giọng, đương nhiên không phải y đang an ủi tiêu Dương, mà hiện giờ y đang đứng cùng Chu Niệm Hoa ở đây, y chỉ sợ mình sẽ bị liên lụy mà thôi.
- Tôi nhớ ra rồi!
Lúc này, nữ sinh đứng sau Chu Niệm Hoa bỗng lên tiếng, nhìn Tiêu Dương chằm chằm, nói với giọng kinh ngạc:
- Mấy ngày trước, tôi nghe nói ở Bắc Kinh xuất hiện một tuyệt thế thần y, chữa khỏi đôi chân tàn tật cho tam tiểu thư Nhà họ Quân một cách thần kỳ! Thần y ấy...
Nữ sinh nhìn Tiêu Dương, nói với vẻ khó lòng tin nổi:
- Tên là Tiêu Dương!
Nghe vậy, Tiêu Dương không khỏi ngẩn ra:
- Cô nghe nói rồi à?
Hắn không ngờ chuyện ở Nhà họ Quân còn truyền tới cả Đảo Quốc.
- Chị họ tôi là người làm trong Nhà họ Quân!
Cô gái nhìn Tiêu Dương với vẻ vui mừng, rồi nhìn Chu Hiệm Hoa, hưng phấn nói:
- Niệm Hoa, người trước mắt chúng ta được Bắc Kinh xưng tụng là tuyệt thế thần y đó!
Sắc mặt Chu Niệm Hoa hiện lên tia kinh ngạc.
Tiêu Dương nhẹ khoát tay:
- Chu cô nương, xin hãy giúp tôi phiên dịch.
Lúc này, dường như Chu Niệm Hoa đã có lòng tin với Tiêu Dương, hơn nữa cũng biết hắn không làm liều, vì vậy bèn phiên dịch lời của hắn sang tiếng Nhật, khiến đám người vây xem xôn xao cả lên!
Khiêu chiến toàn bộ nền y học Hán?
Quả thực không biết lượng sức mình!
Kiến càng lay cây!
Tiêu Dương sớm liệu trước được phản ứng của những người xung quanh. Hắn bình tĩnh nhìn về phía thầy thuốc trước mặt, chầm chậm mở miệng:
- Một câu thôi, mấy người nhận hay không nhận?
- Baka!
Ai đó gầm lên, một thầy thuốc trung niên nói ra vài câu tiếng Trung:
- Đối phó với thằng nhóc như mày, còn chưa cần tới cả giới y học Hán của Đế Quốc Đại Nhật! Tao đồng ý lời khiêu chiến của mày, nói đi, mày muốn thi như nào?
- Mày là ai?
Tiêu Dương liếc thầy thuốc trước mắt:
- Trong phòng khám này, y thuật của mày giỏi nhất à?
- Hừ! Chỉ dựa vào mày mà cũng muốn đại sư Nhất Quý của bọn tao ra tay à?
- Đại sư Nhất Quý tên Khẩu Xuất Nhất Quý, sinh ra trong một gia đình có truyền thống y học lâu đời ở Đảo Quốc, y thuật cực kỳ cao siêu, có danh xưng là “Nhất châm hoàn hồn”!
Chu Niệm Hoa nhẹ giọng giải thích cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương chầm chậm gật đầu, híp mắt nhìn về phía thầy thuốc trung niên, cười lạnh:
- Mày vẫn chưa đủ tư cách!
- Baka!
- Baka cái mông!
Tiêu Dương bỗng giơ tay phải lên, một tia sáng màu bạc lóe lên.
Viu!
Thầy thuốc trung niên kia hét thảm một tiếng, thần tinh cả người căng hết ra.
- Á!
Thầy thuốc trung niên cắn chặt răng, lúc này, trên vai trái của ông ta cắm một chiếc ngân châm sáng lóng lánh, hơi lạnh buốt giá thấm vào giá, thầy thuốc trung niên cảm giác tay trái đã không còn nghe theo sự điều khiển của mình, chẳng còn chút lực nào.
Sắc mặt thầy thuốc trung niên kinh hãi vô cùng, vô thức đưa tay qua...
- Cứ cố rút châm ra đi!
Tiêu Dương khẽ cười nói:
- Chỉ cần rút ra thôi, tay trái của mày cũng mất luôn.
Nghe vậy, sắc mặt thầy thuốc trung niên đại biến, lảo đảo lùi về sau vài bước, trong mắt là tia hoảng sợ, đồng thời, tay phải vừa duỗi ra cũng dừng lại giữa không trung.
Ông ta không biết Tiêu Dương nói thật hay giả, ông ta chỉ cảm thấy rất đau, nhưng mà, ông ta không dám đánh cược.
Mọi người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng này không ngỏi ngớ người.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn thầy thuốc trung niên:
- Rút châm ra đi!
Sắc mặt thầy thuốc tái nhợt, lại lùi ra sau một bước.
- Không phải chỉ là mất một cánh tay thôi sao, đâu phải là mạng của mày.
Tiêu Dương cười nói:
- Rút ra đi, nếu không mày sẽ rất đau đấy.
Vai trái truyền tới từng cơn đau đớn, sắc mặt thầy thuốc trung nên tái nhợt vô cùng, vô thức run rẩy một cái, hai chân cứ như nhũn cả ra.
Bỗng nhiên, Tiêu Dương xông nhanh lên trước, ra tay nhanh như gió, bóng người nhanh chóng lướt tới trước người thầy thuốc trung niên:
- Tao tới giúp mày chấm dứt nỗi đau nhé.
Rồi lập tức ra tay.
- Đừng mà!
Giọng nói hoảng sợ.
Viu!
Tiêu Dương đã rút châm ra, thầy thuốc trung niên kia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chặt cánh trái của mình:
- Mất rồi, mất rồi.
Lát sau, sắc mặt thầy thuốc trung niên cứng ngắc, xoa xoa cánh tay trái của mình, căn bản chẳng bị sao hết, không khỏi sửng sốt vô cùng, nhìn thẳng về phía Tiêu Dương, đôi mắt lộ vẻ tức giận:
- Mày...
- Tao nói rồi, mày không đủ tư cách!
Tiêu Dương cười lạnh, ngân châm trong tay hạ xuống, tiếng “viu” lại phát ra lần nữa, hắn cắm châm lên bờ vai thầy thuốc trung niên:
- Thử lại lần nữa coi sao?