Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 586: Không đủ tư cách! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Giọng nói mạnh mẽ âm vang, như gõ mạnh lên trái tim tất cả mọi người có mặt!

Đám người trong ngoài phòng khám há hốc miệng tròn mắt trước cảnh này.

Ngây ra như phỗng, đầu óc ngơ luôn, trong lúc nhất thời chẳng kịp phản ứng gì, chỉ ngớ ra nhìn chằm chằm người đang nhẫm chân lên chiếc bảng hiệu kia.

Ánh mắt người nghe hiểu câu nói kia lộ vẻ khó lòng tin được, người nào không hiểu, dựa vào động tác của Tiêu Dương cũng hiểu ít nhiều.

- Đại diện cho Trung y, với danh nghĩa chính tông, tuyên chiến!

Đây là khiêu khích trần trụi đó!

Hơn nữa, trước khi tuyên chiến còn hung dữ đập nát bảng hiệu của đối phương, là cách làm không để lại chút đường lui nào!

Chân đạp bảng hiệu, chỉ thẳng phía trước, khiêu chiến một cách ngạo nghễ!

Tiêu Dương kiêu ngạo vì mình là con người tới từ Viêm Hoàng có nền Trung y lâu đời!

Đám trộm cướp trắng trợn, lại còn không biết hổ thẹn, nghiễm nhiên mặc nhận đồ vật của người khác thành của mình, hơn nữa không có chút cảm kích nào, lại còn vô sỉ tới mức qua cầu rút ván. Hành vi như vậy, trong lịch sử cận đại Trung Quốc có rất nhiều, một cái văn hóa hay ngày lễ khác cũng bị nước khác đội lên đầu nhận là của mình!

Đây là nỗi nhục!

Giây phút này, điều Tiêu Dương đang làm là lấy lại niềm kiêu ngạo, xóa bỏ nỗi nhục!

Không vì đại nghĩa, không vì vinh quang, chỉ vì trái tim của mình!

Người có thể mất ngạo khí, nhưng không thể để mất ngạo cốt!

Khi trong trái tim một người không có bất cứ thứ gì cần phải bảo vệ, vậy thì, người đó đã trở thành đồ bỏ đi!

Tiêu Dương đứng thẳng tắp, đón lấy tất cả ánh mắt của mọi người!

Tuyên chiến!

Tuyên chiến!

Tuyên chiến!

Giọng nói hắn quanh quẩn lượn lờ không dứt, khiến linh hồn ai nấy đều rúng động. Giây phút ấy, trong phòng khám có vài du học sinh tới từ Trung Quốc, bao gồm cô nữ sinh đã nhắc nhở Tiêu Dương, ánh mắt ai ai cũng chấn động. Một cảm giác kích động khác thường dâng trào trong tim bọn họ, vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.

Ánh mắt cô gái trẻ tràn ngập kinh ngạc. Cô vốn tưởng rằng anh đẹp trai trước mắt này sau khi nghe được lời khuyên của cô sẽ lập tức rời đi, trên thực thế, anh đẹp trai đúng là đã rời khỏi, lúc đi còn cầm thêm cái ghế theo. Cô hiểu hành động này là vì hắn sợ có người trong phòng khám dùng bạo lực với mình nên ôm ghế theo phòng ngừa...

Thế nhưng, cô không ngờ, quả thực bạo lực đã xảy ra, nhưng anh đẹp trai nhìn từ trên xuống dưới vô cùng vô hại này lại trực tiếp ném rơi bảng hiệu của người ta.

Không thể không nói, tuy tư thế động tác này rất đẹp trai, nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng!

- Baka!

Lúc này, một tiếng nói tức giận vang lên! Rồi là một đống tiếng Nhật gì đó, nhất thời, tiếng bước chân lần lượt vang lên, bảo vệ phòng khám và một số y tá của mấy thầy thuốc kia nhào lên, bao vây Tiêu Dương.

Sắc mặt dữ tợn, mang theo giận dữ.

Quả thực là to gan lớn mật! Không thể tha thứ!

Phòng khám này vốn nằm trên con đường rất nhộn nhịp, Tiêu Dương làm ra hành động lớn mật này đương nhiên khiến không ít người qua đường chú ý, bọn họ lũ lượt dừng lại bên đường xem xem có chuyện gì xảy ra. Osaka là thành phố lớn, vì vậy đủ loại người đủ loại màu da tụ lại hóng chuyện.

Không ít bệnh nhân trong phòng khám chạy ào khỏi phòng khám, chuyện xảy ra trong phòng khám nhanh chóng lan truyền.

- Người trẻ tuổi này là bác sĩ tới từ Viêm Hoàng à? Đến chèo kéo khách hả?

- Trung y Viêm Hoàng với y học Hán chính thức xung đột rồi! Chậc chậc, có điều người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa này tới khiêu chiến phòng khám y học Hán do gia tộc Cát Điền mở, không biết lượng sức mình quá đi mất.

- Đúng vậy! Phòng khám này có một thầy thuốc tên Xuất Khẩu Nhất Quý, là thầy thuốc nổi tiếng khắp cả Osaka luôn đó. Ông được xưng là “Nhất châm hoàn hồn”!

Người vây xem càng ngày càng nhiều, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán không ngừng. Cảnh tượng này khiến Tiêu Dương – nhân vật đầu sóng ngọn gió không chút biến sắc. Bởi vì, những gì người xung quanh nói, hắn chẳng hiểu cái quái gì cả! Cho dù là chê bai thì Tiêu Dương cũng tưởng tượng là lời khen ngợi!

- ******

Một câu nói mà Tiêu Dương nghe không hiểu được phát ra từ miệng thầy thuốc vừa xông ra.

Tiêu Dương nhíu mày, quét mắt qua, vừa hay thấy cô gái vừa nhắc nhở mình lúc trước, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Người ta nói gì vậy?

Cô gái hơi ngẩn ra, thanh niên phía sau cô vô thức kéo kéo áo cô, còn nói:

- Niệm Hoa, đừng xen vào chuyện của người khác.

Cô gái trước mắt, chính là mục tiêu trong miệng Nishimura Ichi, cháu gái ruột của tiến sĩ Chu Hùng, Chu Niệm Hoa.

Sau khi bị bạn học kéo kéo áo, mày Chu Niệm Hoa khẽ nhăn lại, sau khi do dự, đôi mắt cô lóe lên vài phần kiên định rồi bước ra.

- Niệm Hoa, bạn...

Người thanh niên kia quýnh lên, kéo kéo cánh tay Chu Niệm Hoa, nhưng cô lại hất tay bạn mình ra, giọng nói bình tĩnh của cô vang lên:

- Nếu như tha hương tại nước khác, khi thấy đồng bào của mình cần được trợ giúp mà lại lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt thì con cháu Viêm Hoàng chẳng phải quá nhát gan rồi sao?

Chu Niệm Hoa bước tới cạnh Tiêu Dương, lúc này còn có thêm vài nam thanh nữ tú bước về phía Tiêu Dương. Sau khi thanh niên trẻ mở miệng khuyên Chu Niệm Hoa không được, mặt y co rút vài cái rồi cũng bước theo.

- Ý của người đó là, hôm nay anh dám đập biển hiệu của bọn họ thì anh phải gánh chịu mọi hậu quả!

Chu Niệm Hoa mở miệng phiên dịch.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên nụ cười lạnh:

- Cô nương, cô giúp tôi phiên dịch vài câu, để tất cả mọi người xung quanh đều nghe được.

Hai chữ “cô nương” khiến Chu Niệm Hoa không được tự nhiên, sau khi khẽ gật đầu cô nói

- Tôi tên Chu Niệm Hoa

- Nhớ về Trung Hoa?

Tiêu Dương thốt ra, hơi mỉm cười:

- Tên rất hay, tại hạ Tiêu Dương.

- Tiêu Dương?

Sau lưng Chu Niệm Hoa phát ra tiếng kinh ngạc, một cô gái trong số đó lẩm bẩm vẻ ngờ ngợ:

- Hình như nghe thấy tên này ở đâu rồi thì phải...

Tiêu Dương mỉm cười mở miệng, bình tĩnh nói:

- Hôm nay, Tiêu Dương tôi ở đây không hề cố ý khiêu khích phòng khám này.

Tiêu Dương nói một câu, Chu Niệm Hoa phiên dịch một câu.

- Thứ mà tôi muốn khiêu chiến, là cả nền y học Hán của các người!

Giọng nói hùng hồn.

Sắc mặt Chu Niệm Hoa khẽ thay đổi, hơi do dự, không khỏi liếc nhìn Tiêu Dương, trong lòng hơi chấn động. Đó là ánh mắt cực kỳ sáng láng, chói lòa như ngôi sao, khiến người ta có cảm giác tin tưởng vô điều kiện.

- Anh điên rồi!

Người thanh niên kia gào lên với Tiêu Dương:

- Anh làm thế sẽ hoàn toàn chọc giận bọn họ. Anh có biết hậu quả thế nào không?

Tiêu Dương híp mắt:

- Hậu quả chọc giận bọn chúng tôi không biết, tôi chỉ biết, hậu quả bọn chúng chọc giận tôi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)