Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 585: Dùng danh nghĩa chính tông, tuyên chiến! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Mày làm nhục y thuật Hán!

Thầy thuốc trung niên tức giận mở miệng, đầu lông mày có chút kiêu ngạo, mở miệng nói:

- Y thuật Hán của Đế Quốc Đại Nhật bác đại tinh thâm, sao Trung y của Viêm Hoàng các người có thể sánh bằng?

Tiêu Dương cười lạnh:

- Hay cho một con quỷ lùn, đến thành ngữ cũng biết dùng luôn rồi! Y thuật Hán chó má, rõ ràng là hành vi trộm cướp vô sỉ! Học được chút da lông của Trung y Viêm Hoàng tao mà lại ngông cuồng tự đại, không biết phân biệt tốt xấu, bất nhân bất nghĩa, không biết trái phải. Đừng tưởng rằng thổi phồng cái y thuật Hán rách nát của các người lên trời nữa, ông đây nhổ vào mặt mày ấy. Bọn mày dùng chữ “Hán” thôi cũng đủ khiến Viêm Hoàng rộng lớn của chúng tao thấy nhục nhã rồi! Mày nghĩ rằng mày có thể cải tử hồi sinh, như Hoa Đà tái thế, bệnh gặp bệnh sợ, như Biển Thước sống lại sao? Ông mày nhổ vào nhé! Chúng mày chỉ bảo thủ như lũ ếch ngồi đáy giếng mà thôi, cứ vênh váo không coi ai ra gì, vênh váo tự đắc, tự cho mình là đúng, làm không ăn thật, tự cao tự đại, coi mình là nhất, kiêu ngạo lên trời, vênh váo hung hăng, trên thực tế chúng mày chỉ là đồ lang băm nhỏ bé như con sâu cái kiến, ngu ngốc tới mức không đáng nhắc tới mà thôi!

Tiêu Dương mắng liền một hơi, giọng hói hùng hồn, bắn thành ngữ nhanh như gió, đám thầy thuốc chỉ học được chút tiếng Trung nửa vời thoáng chốc ngây người.

- Quên tổng kết câu cuối.

Tiêu Dương thở ra một hơi, tổng kết lại:

- Trong mắt ông đây, chúng mày là cặn bã!

Giọng nói kiêu ngạo ngông cuồng.

Trong phòng khám lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Lát sau, sau lưng Tiêu Dương truyền tới tiếng che miệng cười khẽ.

Lúc này Tiêu Dương không khỏi quay người, sắc mặt đờ ra.

Mỹ nữ phương đông đúng chuẩn, dáng người cao gầy dịu dàng, mái tóc mềm mại đen tuyền xõa tung bên vai, bốt cao bồi ôm sát chân, dáng người duyên dáng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan thấp thoáng ý cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi gò má hồng phớt.

Thấy Tiêu Dương quay đầu lại, cô gái không có ý thu lại nụ cười, đồng thời cũng ý thức được tình hình hiện giờ, không khỏi liếc mắt ra hiệu với Tiêu Dương, đè thấp giọng, nói:

- Lòng tự trọng của đám thầy thuốc Đảo Quốc này cực cao đó, hơn nữa rất kiêu ngạo, anh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây để tránh tai họa thì hơn!

Có điều, cho dù lúc này Tiêu Dương có muốn rời đi thì cũng đã muộn, từ baka vang vọng sau lưng hắn nói lên tất cả!

Sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng khám đều dồn cả về bên này, tất cả ai nấy đều dừng động tác, ánh mắt nhìn qua, đồng thời, vài tên thầy thuốc tụ lại một chỗ, nhìn Tiêu Dương với vẻ hung ác.

- Mày dám nhục mạ y thuật Hán!

Một câu tiếng Trung có vẻ khá chuẩn vang lên.

Cô gái sau lưng trở thành người giải thích cho Tiêu Dương, cô thấp giọng nói:

- Tuy rằng y thuật Hán của Đảo Quốc tự xưng không xuất phát từ Trung y của Viêm Hoàng, nhưng hiện giờ một số danh y y thuật Hán của Đảo Quốc đều đã ở Viêm Hoàng trong khoảng thời gian khá lâu, cho nên bọn họ cũng nghe hiểu tiếng Trung...

- Hừ!

Tiêu Dương cười lạnhL

- Thật là một dân tộc ti tiện! Đến dũng khí thừa nhận đã học tập Trung y Viêm Hoàng chúng ta cũng không dám, còn dám ở đấy nói này nói nọ, quả thực là nực cười!

- Baka!

Một người trông có vẻ là một thầy thuốc khá già, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói:

- Y thuật hán của Đế Quốc Đại Nhật chưa từng học tập trung y của các người!

Rồi nhướn mày đầy khinh miệt và ngạo mạn:

- Y thuật Hán của chúng tao đang ngày càng phát triển, mà Trung y ở Viêm Hoàng các ngươi đã xuống dốc không phanh, đây là thành quả của việc học tập các người ư? Cho dù là học tập, cũng là Trung y Viêm Hoàng các ngươi học tập y học của y thuật Hán Đế Quốc Đại Nhật chúng tao! Kết quả chẳng đúc kết được tinh túy gì, dựa theo như lời mấy người Viêm Hoàng các người nói thì chính là... Vẽ hổ không thành mà lại thành chó!

Vừa dứt lời, trong phòng khám truyền tới tiếng hò hét, còn có cả tiếng vỗ tay, có vẻ rất đồng ý với lời nói của thầy thuốc già kia.

Ánh mắt nhìn Tiêu Dương với vẻ khiêu khích khinh thường.

- Hôm nay, chỉ một tên Viêm Hoàng nhỏ bé mà dám làm nhục y thuật Hán vĩ đại của chúng tao! Tao muốn mày quỳ xuống xin lỗi!

Thầy thuốc già nói cứ như đúng rồi, nhất quyết không tha cho người ta, lạnh giọng quát.

- Mấy người đủ rồi đo!

Lúc này, cô gái phía sau Tiêu Dương bỗng bước lên, nhướn mày, thấp giọng nói:

- Anh mau rời khỏi nơi này đi!

Tiêu Dương không tỏ vẻ gì cả, khuôn mặt không chút thay đổi, nhìn thầy thuốc già phía trước với vẻ bình tĩnh. Lát sau, hắn nhếch khóe miệng, bước sang bên, tiện tay cầm một chiếc ghế lên!

Giây phút này, thầy thuốc trong phòng khám không khỏi vô thức lùi về sau một bước.

- Dân tộc dã man!

Thầy thuốc già kia cả giận nói:

- Mày muốn ra tay à?

Nghe vậy, Tiêu Dương liếc thầy thuốc già, không nói năng gì, chỉ cầm ghế quay người tiến về phía cửa ra vào, nhất thời, Tiêu Dương đi quá bất ngờ nên chưa ai kịp phản ứng mà ngăn hắn lại....

Khi Tiêu Dương bước ra gần cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Quay người, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, ý lạnh trong mắt lóe lên, hắn vươn tay, ném chiếc ghế kia lên với độ cong hoàn mỹ.

Rầm!

Bảng hiệu treo trước cửa rơi thẳng xuống đất!

Gần như cùng lúc ấy, Tiêu Dương sải bước tiến lên trước, thân hình cao ngất tựa như có thể đầu đội trời chân đạp đất, giẫm lên bảng hiệu kia, giơ một tay kia, chỉ một thầy thuốc ở phía xa, giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Tao, Tiêu Dương! Đại diện cho Trung y, nhân danh nghĩa chính tông, tuyên chiến!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)