Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 581: Mông osaka vừa trắng vừa mềm! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Baka!

Lúc này, Murakami Otto cũng không cam lòng chịu yếu thế, hét lên, giơ tay ra hiệu cho mười gã hội Hồng Diệp chuẩn bị xông lên. Bọn họ đứng ngay giữa đường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe lao qua, lúc này thấy phía trước loạn cả lên, mấy chiếc xe kia đều dừng lại xem tình hình.

- Lột sạch? Vậy thì lão tử thỏa mãn mày, lột sạch chúng mày luôn!

Sau khi Cổ Tiêu Bái gào lên, thân mình cao lớn nhảy thẳng lên trước, trực tiếp xông về phía tên cầm đầu lao lên trong đám đối diện, căn bản là tỉ lệ thân hình quá khác biệt, kết quả khi va chạm hẳn là ai cũng có thể hình dung ra được...

Ầm!

Thân hình nhỏ bé kia trực tiếp bị Cổ Tiêu Bái đánh rụng!

Lúc này, điều càng khiến người ta ngạc nhiên là, quần áo của thân hình nhỏ bé cũng theo đợt va chạm này mà roẹt roẹt vài cái, rơi hết khỏi người.

Một con cừu non trần trùi trụi xuất hiện giữa đường cái...

Thấy cảnh tượng vậy, đám người Tiêu Dương phía sau lưng y không khỏi há hốc miệng, ngẩn cả ra.

- Cổ tam ca, đây là... thủ đoạn tấn công gì vậy?

- Hê hê! Người anh em!

Phú Xuyên Long đứng cạnh giải thích cho hắn:

- Chẳng lẽ cậu tưởng bốn anh em tôi nhàn rỗi cả ngày chỉ để ăn đồ ăn thôi sao? Thật ra, đó là bởi vì cái thuộc tính quái dị của chúng tôi.

- Thuộc tính của các anh là... ăn à?

Tiêu Dương không kìm lòng được hỏi vậy.

- Không sai.

Sử Phúc Long cười cười chuẩn bị lên tiếng đã bị Phú Xuyên Long ngắt lời:

- Lão nhị, lúc bàn tới chủ đề ăn, cậu không nên nói thì hơn.

Sử Phúc Long tỏ vẻ đáng thương.

Phú Xuyên Long tiếp tục nói:

- Thuộc tính của bốn anh em chúng tôi đều sẽ bỗng nhiên thức tỉnh trong lúc chúng tôi không ngừng ăn đồ ăn, sức mạnh của chúng tôi được tích lũy thông qua việc ăn, khi ăn, thức ăn sẽ được chúng tôi chuyển hóa thành năng lượng bản thân.

Phú Xuyên Long thở dài:

- Thuộc tính này của chúng tôi so với việc hô mưa gọi gió, kêu lửa, vun đất của người khác quả thực xấu hổ hết biết. Chúng tôi chỉ có thể “ăn” để năng lượng của bản thân không ngừng tăng lên, cùng lắm thì lực khống chế của chúng tôi có hơi vi diệu hơn người khác một chút mà thôi.

Ánh mắt Tiêu Dương liếc qua Cổ Tiêu Bái, y dánh một quyền, năng lực không tràn ra ngoài chút nào mà đập tan quần áo đối phương luôn. Hắn không khỏi âm thầm gật đầu. Sự khống chế năng lực này quả thực không chỉ dùng từ “vi diệu” là hình dung được đâu.

- Phú đại ca, loại năng lực này của các anh chưa chắc chỉ tầm thường vậy thôi đâu!

Tiêu Dương nói:

- Nếu đã có thể khống chế năng lực mạnh yếu tới vậy, tuy các anh là Chúc tính giả nhưng sẽ càng hợp với việc tu luyện cổ võ hơn đó!

- Đúng!

Đôi mắt Phú Xuyên Long sáng lên:

- Mấy người trong Các cũng nói vậy, đáng tiếc...

Phú Xuyên Long lắc đầu:

- Lại chẳng có cường giả cổ võ nào chịu dạy cổ võ cho bốn anh em Chúc tính chúng tôi cả!

- Bốn anh em chúng tôi ở Thiên Tử Các không dài không ngắn, nhưng cường giả cổ võ chúng tôi biết thì không nhiều lắm, hơn nữa tuyệt kĩ cổ võ đa phần đều là tuyệt học bí truyền của người ta, làm gì có chuyện dạy cho chúng tôi chứ?

Lúc này Ngụy Thân Kim tiếp lời:

- Bọn tôi chỉ đành tự mình mày mò.

- Vốn nhiệm vụ hộ tống lần này cũng chẳng phải của anh em chúng tôi, có điều, cường giả cổ võ của Thiên Tử Các vốn tiếp nhận vụ này lại xảy ra chút chuyện, trong Các vừa hay có bốn anh em chúng tôi có sức mạnh tựa tựa như cổ võ cho nên bọn họ mới phái chúng tôi đi, tiện cho việc bảo vệ mục tiêu trong trường hợp công khai.

Trong lúc mấy người nói chuyện với nhau, Cổ Tiêu Bái đã xé sạch quần áo của một đám người hội Hồng Diệp. Bọn chúng lần lượt ngã xuống rồi trần trụi cuộn mình ôm lấy thân dưới. Người bên cạnh Murakimi Otto ngày càng ít, thỉnh thoảng bước chân gã lại lui về sau vài bước, trong mắt đã xuất hiện tia hoảng sợ.

Gã không ngờ người Viêm Hoàng cao lớn trước mắt này lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy.

Chỉ một đấm đã khiến quần áo người ta nát bươm!

Đây là kungfu Viêm Hoàng sao?

Gã khẽ run run môi, lùi mạnh về sau, trong miệng thì hô lớn!

- Lên! Lên! Ngăn nó lại mau!

Nhưng mà, lần này cho dù gã có gào to đến thế nào thì cũng chẳng có mấy người xông lên.

Murakimi Otto không khỏi quay đầu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên đất là đám người trần trụi nằm la liệt, cuộn tròn như tôm.

- Hê! Quả phụ trong thôn, mặc dù ông mày không có hứng thú với mày, nhưng “lột sạch” mày thì vẫn thừa sức.

Cổ Tiêu Bái nhe răng cười, xông lên trước một bước, Murakimi Otto căn bản chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đấm một phát giữa ngực.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Quần áo nát bấy! Bay tung lên trời...

Bình sa lạc nhạn, bờ mông chạm đất.

Bịch!

- Hê hê!

Cổ Tiêu Bái cũng đã hết tức giận, liếc nhìn đám người trần trụi nằm la liệt xung quanh, rồi quay đầu nhìn đám người Tiêu Dương đầy đắc chí, tựa như muốn nói khen đi, đồng thời khoát tay nói:

- Đám súc sinh, cút đi!

Không biết có phải thật sự nghe hiểu câu nói của Cổ Tiêu Bái không, hoặc là sợ tới mức chỉ muốn rời đi, giây phút này, đám người trần trụi đầy đất lồm cồm bò dậy, điên cuồng chạy mất dạng, đến xe cũng bỏ lại...

Nguyên một đám bóng lưng trắng trắng trần trụi hiện ra trước mắt mọi người.

Mắt híp lại đầy vui vẻ.

- Chậc chậc, còn chưa được nếm đậu hũ Osaka, cơ mà...

Tiêu Dương không kìm lòng được mà than nhẹ:

- Mông Osaka, đúng thật là vừa trắng vừa mềm mà!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)