Gió lạnh thổi qua, thanh niên tóc đỏ cười tươi rói, đôi mắt càng không ngừng dõi theo tệp tiền Cổ Tiêu Bái lôi trong người ra. Khi Cổ Tiêu Bái lắc lắc đám tiền trong tay, thanh niên tóc đỏ mới tỉnh táo lại, gào gì đó với Cổ Tiêu Bái, hơn nữa còn khoa tay múa chân chỉ đám người Tiêu Dương ở phía sau.
Hình như ý là: Coi như mày thức thời, tao tha cho mày cũng được, chỉ có điều bạn của mày, ực, bọn nó không thức thời, nên ... thôi vậy.
Cổ Tiêu Bái hiểu ý thanh niên trong nháy mắt, cười cười với gã, sau khi ra hiệu tay một cái bèn quay người nhìn đám Tiêu Dương đang trợn mắt há hốc mồm, nở nụ cười he he, ngoắc ngoắc tay:
- Mấy người còn không qua đây? Cái con rùa này nó còn thiếu mắng nè, tôi mắng sướng mồm rồi, mấy người có muốn thử không?
- ...
Mấy người nhìn nhau, khóe miệng co rút.
Thực sự quá vô sỉ rồi!
Có điều, nhìn có vẻ sung sướng phết, trong đầu ai nấy đều nổi lên suy nghĩ này, rồi nở nụ cười rất đen tối.
Lúc này, thanh niên tóc đỏ lại gào lên gì đó.
- Đệt! Mày đang kêu cái mẹ gì vậy.
Giọng nói nghiêm nghị nhưng trên gương mặt Cổ Tiêu Bái lại là nụ cười:
- Cái con quỷ này, ông mày mắng mày một tiếng cầm thú còn sợ làm bẩn bản tính thuần hậu của cầm thú nữa là!
Đám người Tiêu Dương phía sau cứ ngây ra như phỗng nhìn Cổ Tiêu Bái mắng tiếp, trong lòng khâm phục không thôi. Nếu không phải gặp phải chuyện này, không ngờ lão Tam Cổ Tiêu Bái thoạt nhìn thần kinh không ổn định này lại có vốn từ mắng người phong phú đến vậy, y mắng thanh niên áo đỏ gần mười phút, không câu nào giống câu nào mới ghê.
Mà ánh mắt thanh niên tóc đỏ thì dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn tiền trong tay Cổ Tiêu Bái.
Tuy rằng gã lái xe thể thao, nhưng đây là xe trong hội, gã chỉ được tạm thời được lái xe để tham gia thi đấu mà thôi. Đối với gã mà nói, đám tiền mặt này thật sự có sức hấp dẫn rất lớn.
- Cái đồ súc sinh cũng không bằng, muốn hả?
Cổ Tiêu Bái vẫy vẫy xấp tiền dày trong tay, tỏ vẻ hỏi thăm.
Hình như thanh niên tóc đỏ hiểu ý Cổ Tiêu Bái, tỏ vẻ thâm trầm im lặng hồi lâu rồi gật đầu, sau khi bô lô ba la vài tiếng, tính thò tay ra nhận tiền, có điều lúc này Cổ Tiêu Bái lại rụt tay lại.
Thanh niên tóc đỏ vồ hụt, tay trống không.
- Baka!
Gã trừng mắt nạt Cổ Tiêu Bái.
Lúc này, một tiếng phanh xe chói tai lại vang lên, một chiếc xe dừng lại giữa đường, mấy người có kí hiệu lá đỏ xuống xe, còn đeo kính râm nữa. Khi xuống xe còn đưa tay tháo kính râm xuống, đi về phía đám người Cổ Tiêu Bái, sắc mặt âm trầm.
- Chậc chậc, lại có mấy thằng không bằng cầm thú nữa tới nè.
Cổ Tiêu Bái cười há há, vẫy vẫy xấp tiền trong tay:
- Sao hả? Muốn cướp xương chó hả?
- Baka!
Đám người vừa tới gầm lên.
Cổ Tiêu Bái hơi sửng sốt, tức giận bĩu mỗi, rống lại một tiếng không hề yếu thế, rồi lầm bầm:
- Gào cái quái gì, lão tử nói gì đám quỷ con này hiểu chắc?
- Mồm lợn!
Giọng nói giận dữ khuất nghẹn của kẻ nọ lại vang lên.
- Ối đệt!
Cổ Tiêu Bái trợn trừng mắt:
- Hóa ra gặp phải con quỷ nửa mùa rồi! Có điều...
Cổ Tiêu Bái quét mắt, tức giận mắng người kia:
- Mày mới mồm lợn ấy! Mày còn là gan lợn phổi lợn lòng lợn đầu lợn, cứt lợn đuôi lợn nữa nhé!
- Baka!
Đôi mắt người nọ đầy vẻ giận dữ, sau khi gào lên với Cổ Tiêu Bái một tiếng thì gào lên vài câu bô lô ba la với thanh niên tóc đỏ kia, hình như là đang nói cho gã biết vừa rồi Cổ Tiêu Bái chỉ đang trêu chọc gã mà thôi!
Quả nhiên, sau khi thanh niên áo đỏ nghe xong người kia nói, khuôn mặt giận dữ hẳn lên, gào lớn:
- Baka!
- Baka?
Cổ Tiêu Bái cười he he:
- Ý chúng mày là muốn bị quét sạch(đồng âm) hả?
Người đàn ông đeo kính râm là người quản lý của hội Diệp Hồng khu xung quanh sân bay, tên Murakami Otto! Bởi vì thế lực của gia tộc Murakami ở Osaka không nhỏ, nên nền giáo dục mà Murakami Otto được tiếp nhận cũng rất đa dạng, vì vậy gã mới hiểu được chút ít tiếng Trung.
Vươn tay ngăn thanh niên tóc đỏ lại, Murakami Otto nhìn Cổ Tiêu Bái với ánh mắt lạnh lùng, đồng thời quét mắt nhìn đám Tiêu Dương phía xa xa, hừ một tiếng:
- Mày... Chúng mày... ừ ấu ới (từ đâu tới)
Cổ Tiêu Bái hao tốn hết đám nơ ron thần kinh mới hiểu ra Murakami Otto muốn nói gì:
- Lão tử từ đâu tới hả? Nghe cho kĩ, lão tử họ Cổ, tên Tiêu Bái, tới từ Trung Hoa rộng lớn, con cháu Viêm Hoàng đấy!
- Viêm Hoàng?
Đôi mắt Murakami Otto lóe lên vài phần mỉa mai:
- Tau... Murakami(trên thôn) quả phụ (đọc gần giống Otto), đêm nay cho mày nếm thử...
- Dừng đã!
Cổ Tiêu Bái lập tức nóng nảy gào lên một tiếng:
- Ôi đệt! Lão tử cũng không có ham mê như mày, mày là quả phụ của thôn nào cũng ếu liên quan tới lão tử! Bảo tao nếm thử mày? Đệt! Người Đảo Quốc quả thực buồn nôn quá mà, một thằng đàn ông mà cũng làm quả phụ à...
Cổ Tiêu Bái cảm thấy ruột gan nhộn nhạo.
- Baka!
Murakami Otto giận tím mặt, lạnh lùng lườm Cổ Tiêu Bái, lại nói tiếp:
- Mày là... lợn!
Vừa dứt lời, hai con người Cổ Tiêu Bái trợn trừng, sát khí mãnh liệt tỏa ra quanh thân, thân mình cao một mét chín ầm phát tiến lên trước, cực kỳ hung dữ.
- Ông cho chúng mày nhìn xem, ai là lợn, ai là hổ!