- Người anh em, cậu cũng có nhiệm vụ ở Osaka hả?
Sử Phúc Long tò mò hỏi
- Không phải đâu...
Tiêu Dương hơi chần chừ, rồi hơi xấu hổ nói:
- Nghe nói đậu hủ ở Osaka rất ngon...
Vừa dứt lời, bốn người “Tham Ăn” tròn mắt nhìn Tiêu Dương...
Lát sau.
Lão tứ Ngụy Thân Kim nháy nháy mắt cười với Tiêu Dương, cười he he:
- Đậu hủ Osaka không những rất ngon mà còn vừa trắng vừa mềm nữa.
Bốn người nhìn nhau cười đầy vẻ hiểu ý.
- ...
Tiêu Dương trợn hai mắt, chẳng qua hắn chỉ kiếm bừa một lý do qua loa với đám “Tham Ăn” này thôi, cơ mà giờ thì hay rồi, hình như người ta hiểu sai ý hắn thì phải?
Cổ Tiêu Bái vỗ vỗ vai Tiêu Dương với vẻ sâu xa:
- Cậu trông trẻ như vậy, tò mò thế cũng là chuyện bình thường. Không sao hết, là đàn ông cả mà!
Sử Phúc Long cười ha hả:
- Người anh em, chúc cậu may mắn.
- Có điều, phải chú ý an toàn đấy nhé.
Phú Xuyên Long nhắc nhở.
- ....
Tiêu Dương hoàn toàn cạn lời.
Từ Minh Châu tới Osaka phải bay khoảng ba tiếng. Đám người Tiêu Dương xuất phát lúc nửa đêm, lần này không ai làm rơi xà bông trên máy bay nên dưới bữa tiệc đồ ăn của đám “Tham Ăn”, khoảng tờ mờ sáng, bọn họ đáp xuống sân bay Osaka.
Bốn người “Tham Ăn” đã giải quyết sạch sẽ bốn túi to đồ ăn vặt lúc trước, sau khi máy bay hạ cánh, bọn họ rời khỏi sân bay, ánh đèn lập lòe không rõ, trời vẫn chưa sáng hẳn, không khí hơi lạnh.
Tiêu Dương và bốn người Phú Xuyên Long cùng nhau rời khỏi sân bay có vẻ là điều không cần thiết, có điều bốn người này cứ nhiệt tình để Tiêu Dương đi giữa. Mỗi bên hắn có hai người, nhìn qua giống như công tử nhà giàu mang theo bốn vệ sĩ cao to lực lưỡng, uy phong đường đường, có điều sự buồn bực trong đó chỉ Tiêu Dương hiểu.
- Đói quá đi!
Ngụy Thân Kim xoa xoa bụng, vừa rời khỏi sân bay không bao xa, y đã lầm bầm nói.
Khóe miệng Tiêu Dương hung hăng co rút một hồi, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao bốn tên khổng lồ này lại to cao như vậy rồi.
Đường phố vắng lặng, lúc này chưa cửa hàng nào mở cửa, trừ việc thỉnh thoảng có mấy chiếc xe lao qua đường thì không khí tĩnh lặng như băng. Bốn người trực tiếp đi thẳng sang con đường đối diện, bỗng nhiên, tiếng nhạc cực to truyền tới từ một chỗ quẹo, cùng lúc đó, tiếng lốp xe kít kít ma sát trên đường cũng vang lên.
Mấy chiếc xe thể thao vụt lao từ chỗ quẹo ra.
Lúc này, đám người Tiêu Dương vừa khéo đi tới giữa đường, đúng lúc này, bóng người không khỏi lùi ra sau vài bước, mà mấy chiếc xe thể thao kia cũng phanh gấp.
- *******
Một tên thanh niên tóc nhuộm đỏ rực ngậm trong miệng điếu thuốc nhảy xuống, gào thét gì đó với bọn Tiêu Dương.
Ầm Ầm Ầm!
Mấy thanh niên trên những chiếc xe thể thao khác cũng nhảy xuống xe, ép sát bọn Tiêu Dương, đứa nào cũng mặt mày hung ác, liếc nhìn Tiêu Dương, miệng nói gì chẳng hiểu.
- Bọn nó nói gì vậy?
Tiêu Dương không khỏi thấp giọng hỏi Phú Xuyên Long đứng bên cạnh.
- Quỷ mới hiểu.
Phú Xuyên Long nhếch miệng.
- Đại ca, anh nói câu này quá chuẩn!
Ngụy Thân Kim cười ha ha:
- Những lời quỷ nói, đương nhiên chỉ quỷ mới hiểu!
- Tôi nghĩ bọn họ hẳn là người của hội Hồng Diệp(lá đỏ) ở Osaka.
Ánh mắt Sử Phúc Long liếc nhìn chiếc lá đỏ được thêu trên ngược mấy thanh niên kia:
- Hội Hồng Diệp là bang xã hội đen lớn nhất Osaka. Xem ra vận may của chúng ta không tồi, vừa xuống máy bay đã gặp được bọn chó hội Hồng Diệp. Nhìn dáng vẻ bọn này thì chắc là thuộc thành phần đảng vô vị dậy sớm đua xe ấy mà.
Lúc này, Cổ Tiêu Bái bỗng nhiên đứng dậy, gào lớn với đối phương:
- ********
Tiêu Dương trợn mắt nhìn Cổ Tiêu Bái với vẻ khâm phục:
- Cổ tam ca, không ngờ anh còn biết nói tiếng Đảo quốc.
Cổ Tiêu Bái quay đầu lại nhếch miệng cười he he:
- Lão tử không hiểu đám ngôn ngữ của quỷ này đâu, chỉ gào loạn lên với bọn nó để hack não bọn nó thôi.
- ....
Nhìn bộ dáng đắc chí của Cổ Tiêu Bái, bốn người không khỏi cùng lui về sau một bước.
- Baka (đồ ngu)!
Mười tên thanh niên gội Hồng Diệp trước mắt hình như phát hiện Cổ Tiêu Bái đang đùa đám mình, không khỏi bừng bừng lửa giận, gào lớn một tiếng với Cổ Tiêu Bái, đồng thời có một số kẻ lôi dao gấp của mình từ xe ra.
- Xùy! Quỷ nhỏ, mày nghe hiểu tiếng Trung Quốc ông đây đang nói không?
Cổ Tiêu Bái nhìn đám lưu manh này bằng một con mắt rồi quay đầu nhìn đám Tiêu Dương, cười he he:
- Mấy người có tin, tôi mắng bọn nó mà bọn nó còn cười không?
- ....
Bốn người đồng thời cạn lời.
Cổ Tiêu Bái cười he he, khuôn mặt bỗng trở nên thành thật, vội vàng cúi người đầy ngoan ngoãn với thanh niên áo đỏ đi đầu, rồi móc ra vài đồng tiền Nhật đã chuẩn bị từ trước, vừa cười vừa nói:
- Con rùa, mày là đồ biến thái chó chết!
Người thanh niên nâng mắt nhìn Cổ Tiêu Bái, nói vài từ gì chẳng hiểu.
Cổ Tiêu Bái vội vàng lấy thêm vài tờ tiền trong người ra, vừa đưa vừa nói:
- Tao hỏi thăm ân cần cả nhà mày.
Nhìn đám tiền dần dần dày tên kia, tên thanh niên ném cho Cổ Tiêu Bái một ánh mắt “coi như mày biết điều” rồi khẽ nhếch miệng cười.
- Tao ******
Cổ Tiêu Bái cười cười, càng mắng tợn.
- Nếu cảm thấy ông mày nói có lý, con rùa con, cười cho ông mày xem cái nào.
Tên kia quả thật cười càng sáng lạn hơn.