Nhìn vẻ mặt phẫn hận của bốn gã khổng lồ này, nếu hắn thừa nhận mình là Tiêu Dương, chắc sẽ bị đạp ra ngoài luôn quá.
- Tôi không quen Tiêu Dương!
Nói với vẻ trôi chảy tự nhiên, đến tim cũng chẳng thèm đổi nhịp, có thể thấy được Tiêu trạng nguyên quả thực rất trấn định, dù gì thì chỉ cần không thừa nhận thân phận là ổn rồi.
- Vậy thì tốt!
Một người khổng lồ cười cườ vỗ bả vai Tiêu Dương:
- Không có quan hệ gì với Tiêu Dương thì chính là anh em của chúng tôi rồi!
- Ngồi xuống nói chuyện nào.
Sau khi Tiêu Dương ngồi xuống, bốn người khổng lồ lần lượt tự giới thiệu, cầm đầu đám “Tham ăn” là người đã cho Tiêu Dương khoai tây, cực kỳ khỏe mạnh, giọng nói ồm ồm:
- Tôi là tiểu đội trưởng đội “Xích Hỏa”, tên Phú Xuyên Long! Bốn người chúng tôi đều là anh em kết nghĩa!
- Hóa ra là đội trưởng Phú Xuyên Long của đội “Tham ăn”, thất kính thất kính.
Tiêu Dương cứ cảm thấy cái tên này có chút là lạ, nhất quyết không nghĩ tới nó nữa luôn.
Người bên cạnh Phú Xuyên Long lúc này mới cười nói:
- Tôi là lão nhị, Sử Phúc Long!
- Lão tam, Cổ Tiêu Bái!
- Lão tứ, Ngụy Thân Kim!
Bốn người tiểu đội “Tham Ăn” lần lượt giới thiệu tên.
- ...
Ánh mắt Tiêu Dương quét qua bốn người.
Phú Xuyên Long, Sử Phúc Long, Cổ Tiêu Bái, Ngụy Thân Kim!
Tiêu Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao bốn người này có thể tạo thành đội tham ăn rồi, hơn nữa còn kết nghĩa anh em. Tên của bọn họ, không ai không liên quan tới nửa người dưới!
- Người anh em, cậu tên gì?
Phú Xuyên Long hỏi.
- Tiêu Dương...
Tiêu Dương mở miệng, bốn người kia đồng thời trợn trừng mắt, giây phút này, Tiêu Dương cảm giác da gà nổi hết cả lên, cái khó ló cái khôn, bèn kéo dài chữ Dương....
- .... Diêm Vương...
- Tiêu Diêm Vương?
Bốn người quay sang nhìn nhau, lão tứ Ngụy Thân Kim bỗng cười nói:
- Tên cậu lạ thật đấy.
- ...
- Có điều, vẫn dễ nghe hơn Tiêu Dương nhiều.
Lão tam Cổ Tiêu Bái cười cười tiếp lời:
- Tiêu Diêm Vương, cái tên nghe rất bá đạo!
- Khụ.
Tiêu Dương ho nhẹ một cái, không kìm được mà mở miệng hỏi:
- Mấy người... thật sự ghét cái tên... Tiêu Dương kia vậy à?
- Đương nhiên rồi!
- Tất cả những thành viên trong Thiên Tử Các đều ghét Tiêu Dương đó, hắn ấy à...
Tiêu Dương vội vàng khoát tay chặn lời Sử Phúc Long lại, hỏi:
- Về mấy chuyện kia của Tiêu Dương, các anh đã tận mắt thấy hay chính tai nghe được hắn nói à?
- Không phải.
Phú Xuyên Long thành thực nói:
- Có điều, ai cũng bảo thế, nên chắc không sai đâu.
- Lại là đám tiểu đội Thiên Tử giở trò quỷ!
Tiêu Dương thầm mắng trong lòng, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Chắc chắn là đám tiểu đội Thiên Tử đồn ra để bôi đen hình tượng của hắn, khiến cả Thiên Tử Các đều cô lập Tiêu Dương và tiểu đội Lăng Thiên của hắn.
Tiểu đội Thiên Tử có uy tín cực cao trong Thiên Tử Các, chuyện bọn chúng chính miệng nói ra, hẳn là mọi người sẽ tin tưởng.
Lam Chấn Hoàn từng nhắc nhở Tiêu Dương, đặt tên “Lăng Thiên” e rằng sẽ rước tới không ít phiền toái, hiện tại xem ra đúng là như vậy. Đầu tiên là khống chế tin tình báo không cho truyền xuống, sau đó để nội bộ Thiên Tử Các bài xích tiểu đội Lăng Thiên...
- Chắc thời gian cũng hòm hòm rồi đấy, anh em mình chuẩn bị xuất phát thôi.
Lúc này Phú Xuyên Long đứng lên, đồng thời xách túi đựng đồ ăn vặt to đùng bên cạnh mình lên, gặm một miếng khoai tây, nói:
- Người anh em, đi thôi!
Ba người còn lại cũng đồng loạt đứng lên, hơn nữa trong tay ai cũng cầm cái túi đựng đầy đồ ăn vặt.
Rốt cuộc là đi chấp hành nhiệm vụ hay đi du lịch vậy?
Tiêu Dương trợn mắt há mồm nhìn bốn bóng lưng to cao, lát sau, hắn cũng nhanh chóng bước theo.
Một chiếc máy bay nhìn cực kỳ bình thường.
Sau khi lên máy bay, bốn thành viên đội “Tham Ăn” vẫn tiếp tục ăn vặt, cuối cùng Tiêu Dương cũng không chống lại được sức hấp dẫn của mỹ thực, ra nhập đại quân “Tham Ăn”.
Cho dù nhiệm vụ mỗi tiểu đội Thiên Tử Các nhận được phải giữ bí mật, có điều, cùng là thành viên trong Thiên Tử Các, nên bốn người đội “Tham Ăn” không hề đề phòng Tiêu Dương, dăm ba câu đã tiết lộ nhiệm vụ lần này của bọn họ.
Nơi máy bay hạ cánh là thành phố Osaka của Đảo Quốc, nhiệm vụ chính của “Tham Ăn” là đón một nhân vật quan trọng trong nước từ thành phố Osaka trở về Trung Quốc.
Điều này khiến Tiêu Dương có chút nghi ngờ.
- Nếu là nhân vật quan trọng trong nước thì sao lại tới Osaka Đảo Quốc làm gì?
Tiêu Dương không kìm được mà hỏi thăm:
- Hơn nữa, bên cạnh người đó không có vệ sĩ sao?
- Người anh em, những chuyện này đâu phải chúng tôi hỏi là được biết.
Cổ Tiêu Bái ồm ồm đáp:
- Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ hộ tống người trở về an toàn, còn những chuyện khác, ai hỏi nhiều làm gì.
Tiêu Dương nhìn bốn vị “Tham Ăn” khổng lồ này một lượt, không khỏi gật nhẹ đầu, có đôi khi, biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
- Người các anh phải hộ tống là ai vậy?
- Là người này này.
Phú Xuyên Long lấy một tấm hình ra, đưa tới trước mặt Tiêu Dương, ánh mắt Tiêu Dương quét qua, là một ông già tóc bạc, đôi mắt hung dữ sắc bén như chim ưng, nhìn có vẻ đã rất già rồi:
- Đây là...
- Là một nhà nghiên cứu trong nước đã ở lại Đảo Quốc rất nhiều năm.