Đơn Mộng Nhi nhíu mày, hỏi đầy nghi ngờ:
- Một chữ Vương, sao có thể chứng minh thân phận đứa con mồ côi của giáo sư đây?
- Đây quả thực là điều khiến người ta không hiểu nổi.
Đơn Nhất Phong cau mày nói:
- Mười lăm năm trước, thứ duy nhất giáo sư để lại để có thể chứng minh thân phận đứa con mồ côi là miếng ngọc bội này, trong quá trình tranh chấp thì vỡ thành hai nửa, một nửa nằm trong tay chúng ta, một nửa khác chẳng biết đang ở đâu. Nếu có thể tìm được nửa ngọc bội còn lại thì hẳn là sẽ tìm ra đứa con mồ côi của giáo sư một cách dễ dàng.
- Giáo sư đã chết đi kia rốt cuộc bị làm sao vậy nhỉ? Tất cả những gì ông ta làm chẳng lẽ chỉ để báo thù cho người con gái ông ta yêu sao?
Đơn Mộng Nhi nhíu mày nói:
- Giáo sư kia họ Dương, thì sao lại khắc chữ vương lên ngọc bội chữ? Chẳng lẽ là để đánh lạc hướng ánh mắt của tất cả mọi người?
Đơn Nhất Phong thở dài lắc đầu:
- Họ tên căn bản không quan trọng, có lẽ đứa con mồ côi của giáo sư không dùng tên thật của mình để trà trộn vào Phục Đại. Hiện giờ ngoại trừ phần lớn thế lực nước ta ra, không ít thế lực nước ngoài cũng mon men tới. Theo cha biết thì thế lực Đoạn Đao Lưu của Đảo Quốc, Đảng Tả Thủ của nước Mỹ, Hội Tam Thương của nước Ý vân vân đều đã xuất hiện ở xung quanh Minh Châu. Trừ những thế lực mạnh trong nước ra, trong cuộc tranh đoạt ngọc tỉ truyền quốc này, bọn chúng đều là đối thủ không thể bỏ qua!
- Hừ! Chẳng lẽ rồng mạnh không cắn nổi rắn rết!
Đơn Mộng Nhi lạnh lùng nói:
- Mặc kệ bọn chúng uy nghiêm mạnh mẽ ở địa bàn của mình thế nào, đây là Minh Châu, không phải chỗ để bọn chúng giương oai!
Đơn Nhất Phong nhìn Đơn Mộng Nhi với ánh mắt khen ngợi:
- Mộng Nhi, cha cũng chỉ có một đứa con gái là con. Con cũng dần dần có thể đảm đương trách nhiệm rồi, chức hội trưởng hội Dị Thuật Minh Châu, cha sẽ giúp con giành được nó!
Đơn Mộng Nhi cười vui vẻ...
Màn đêm càng thêm tăm tối.
Không khí yên tĩnh, một chiếc xe Mercesdes màu đỏ dừng ở gần sân bay.
- Đi thôi! Bọn họ đang chờ rồi.
Lam Hân Linh đưa Tiêu Dương tiến vào sân bay, đi qua con đường đặc thù thẳng tới trước một cánh cửa đang đóng chặt:
- Bên trong chính là bốn thành viên tiểu đội Xích Hỏa của Thiên Tử Các. Hiện giờ bọn họ đi Đảo Quốc làm một nhiệm vụ tuyệt mật, anh chỉ cần đi cùng bọn họ tới Đảo Quốc là được, những chuyện khác đừng hỏi nhiều.
Sau khi dặn dò Tiêu Dương, Lam Hân Linh quay người rời đi, quy tắc đã quy định rõ nên cô không thể tiến vào.
- Tiểu đội Tham Ăn (đồng âm với Xích Hỏa)?
Tiêu Dương thì thầm một tiếng, trong đầu hiện lên hình tượng bốn bé tham ăn đáng yêu vô cùng, không khỏi cười khẽ. Có thể cùng bốn bé tham ăn cùng tới Đảo Quốc cũng là một loại tình thú đấy chứ.
Đẩy cửa ra...
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dương nhất thời cứng đờ.
Trước mắt, quả thật là bốn kẻ tham ăn!
Mỗi người đều đang cầm đồ ăn vặt ăn ăn, có điều, khác với tưởng tượng của Tiêu Dương ở chỗ, bốn người tham ăn này chẳng hề xinh đẹp đáng yêu mà dáng người cao to. Tiêu Dương bi thương phát hiện, bốn người trước mắt này, dù là ai cũng to khoảng gấp đôi hắn.
Hơn nữa, toàn bộ đều là các anh giai!
Tóc nhuộm đỏ rực.
Đây là tiểu đội “Tham Ăn” của Thiên Tử Các à?
Tiêu Dương im lặng nuốt nước bọt, khóe miệng co rút. Hắn tưởng tượng rất xấu xa rằng, nhiệm vụ bốn người này phải chấp hành có phải là thông qua cách ăn hùng hục như lợn để lũng đoạn thị trường tài chính Đảo Quốc không nhỉ?
Tiêu Dương đẩy cửa vào khiến bốn người kia chú ý, tốc độ ăn cũng chậm lại, ánh mắt đổ dồn lên người Tiêu Dương, lát sau, bốn người đồng thời đứng lên.
Tiêu Dương càng thêm bi thương, bốn người này đều cao một mét chín có thừa, vừa to vừa dài như vậy quả thực chẳng khác gì người khổng lồ.
- Người anh em, cậu chính là người muốn cùng chúng tôi đi Đảo Quốc đấy à?
Một người trong số đó bước tới bắt chuyện, không hề ý thức được tay mình đang đầy tương gà cay mà dùng nó vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Dương.
Tiêu Dương cảm giác sắp lệch cả vai, vội vàng gượng cười gật đầu đáp:
- Đúng thế.
- Ầy, anh em đều là người một nhà, đừng quá câu nệ.
Lại một người khổng lồ khác cười cười đưa gói khoai tây sấy cho Tiêu Dương:
- Người anh em, cậu tên gì?
Tiêu Dương lấy một cọng khoai tây, đáp:
- Tôi họ Tiêu...
- Gì cơ?!
Một giọng nói khác vang lên, bốn người khổng lồ đều đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Dương:
- Thế mà cậu cùng họ với tên khốn kiếp Tiêu Dương – tiểu đội trưởng Lăng Thiên đấy à?
- ...
Khóe miệng Tiêu Dương co rút mạnh vài phát.
Hồi lâu sau, hắn nhìn bốn người khổng lồ với vẻ cẩn thận, mở miệng thăm dò:
- Các anh có thù hằn gì với Tiêu Dương à?
- Người anh em, chẳng lẽ cậu không biết mấy việc ác độc Tiêu Dương làm sao?
- Tiêu Dương... việc ác độc gì cơ?
Tiêu Dương ngu luôn.
- Xem ra người anh em là lính mới nhỉ!
Một người khổng lồ trong số đó thở phì một tiếng, khuôn mặt giận dữ:
- Tên khốn kiếp Tiêu Dương kia là ác tặc mà ai ai trong Thiên Tử các cũng muốn chém chết! Cái tên khốn kiếp kia vừa mới gia nhập Thiên Tử Các đã mở miệng ngông cuồng, tuyên bố nói tất cả tiểu đội của Thiên Tử Các đều là đồ bỏ đi, còn đặt tên tiểu đội là tiểu đội Lăng Thiên, đến cả tiểu đội Thiên Tử hắn cũng không thèm để vào trong mắt! Thật sự là cái đồ ngông cuồng quá mức!
- Đúng vậy! Tôi mà chạm trán cái tên Tiêu Dương này, chắc chắn tên đó đẹp mặt rồi!
- Tôi lại muốn gặp một lần xem phải chăng tên đó có ba đầu sáu tay, nên mới dám khiêu khích tất cả mọi người trong Thiên Tử Các!
- Còn nữa, nghe nói Tiêu Dương chèn ép đàn ông, chiếm đoạt phụ nữ, đến ngay cả con gái của Lam Các Lão cũng bị ép gia nhập tiểu đội Lăng Thiên của hắn!
- ...
Bốn người đồng thời biểu lộ sự căm tức với cái tên Tiêu Dương ra trước mặt hắn.
- Người anh em, cậu họ Tiêu, chẳng lẽ có quan hệ gì với tên Lăng Tiêu kia à?
Ánh mắt bốn người đồng loạt chiếu thẳng Tiêu Dương.
Nghe vậy, Tiêu Dương hơi ngẩn ra, rồi vỗ bộp cái lên ngực, nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt:
- Làm gì có chuyện đó? Tôi không quen Tiêu Dương!