- Hành động thất bại!
Trong căn phòng tối tắm, một bóng đen cao lớn bóp nát bấy tờ giấy trong tay, bàn tay đập mạnh lên bàn, tiếng động chói tai vang lên, thể hiện rõ sự tức giận của người này.
Sau lưng người đó, một tên thanh niên khúm núm cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hành động lần này không chỉ thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách cực kỳ khó hiểu!
Số 5 lên máy bay làm nhiệm vụ không chỉ không thành công nhấn kíp nổ nổ tung máy bay, hơn nữa còn không thấy bóng dáng số 5 trong đám người hạ cánh.
- Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc số 5 đâu rồi không?
Giọng nói sắc bén tức giận vang lên.
Số 5!
Đương nhiên là đã tan thành mây khói từ lâu!
Không ai trả lời.
- Chúng ta đã mất đi cơ hội tốt nhất đối phó với Quân tam tiểu thư.
Giọng nói không cam lòng tiếp tục vang lên, nắm chặt tay thành nắm đấm, lát sau mới tiếp:
- Cho dù ra sao, tuyệt đối không được để Quân tam tiểu thư tiếp quản Sơn Hà Thư Họa một cách thuận lợi.
- Nghe lệnh của tôi...
Mệnh lệnh bí mật được truyền từ trong phòng tối ra bên ngoài, trong đêm tối, một bóng người lặng lẽ ra khỏi phòng rồi biến mất trong màn đêm ...
...
- Tiểu thư.
- Chào tiểu thư
Minh Châu, một tòa nhà xa hoa đẹp đẽ, một bóng người xinh đẹp bước tới, sắc mặt bình tĩnh.
Đối với giọng nói chào hỏi xung quanh, Đơn Mộng Nhi cứ như không có cảm giác gì, trực tiếp bước nhanh về phía trước, đôi mắt vẫn ngập sắc lạnh lẽo. Ả ta trực tiếp đẩy cửa một căn phòng ra, thở phì phì, cầm cốc nước trên bàn uống ừng ực.
- Ai trêu chọc công chúa nhỏ của ba vậy nè!
Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên mỉm cười bước tới, nhìn Đơn Mộng Nhi,
Vừa dứt lời, lúc này Đơn Mộng Nhi bỗng đỏ bừng mắt, nhìn người đang bước tới.
Lúc này, người vừa tới không khỏi cả kinh, thu nụ cười lại, nhanh chóng bước lên phía trước:
- Mộng Nhi, làm sao vậy?
Hình như ông ta ý thức được chuyện gì đó đã xảy ra.
- Ba...
Đơn Bộng Nhi nói với vẻ đáng thương, còn hơi nức nở:
- Hôm nay Mộng Nhi... bị người ta bắt nạt!
Sắc mặt người đàn ông trung niên ngạc nhiên vô cùng, đôi mắt lóe lên tia hung dữ:
- Ai dám cả gan bắt nạt con gái của Đơn Nhất Phong này!
Đơn Mộng Nhi rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Không phải mấy hôm trước Mộng Nhi có nói đã mời được thần y tới chữa bệnh cho ông nội sao, thế nhưng, hôm nay...
Đơn Mộng Nhi thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Tiêu Dương tặng ả hai cái tát, hai mắt mờ sương, nước mắt chực rơi, càng khiến Đơn Nhất Phong đau lòng không thôi. Ông ta chớp mắt một cách dữ tợn, nhìn dấu tay còn hồng hồng trên má con gái, càng thêm tức giận!
- Hừ, cái thứ không biết tốt xấu!
Đôi mắt Đơn Nhất Phong trở nên dữ tợn, lóe lên sát ý:
- Mộng Nhi, con muốn nó chết như nào?
Đơn Nhất Phong vừa mở miệng đã muốn lấy mạng Tiêu Dương, có thể thấy, thân phận của ông ta không tầm thường và từ nhỏ Đơn Mộng Nhi đã tiếp nhận nền giáo dục gia đình ra sao.
Đôi mắt Đơn Mộng Nhi lóe lên thù hận, hồi lâu sau, hít sâu một hơi, nói:
- Trước tiên đừng để hắn chết!
Đơn Mộng Nhi hận Tiêu Dương thấu xương, hận không thể giết chết hắn ngay lập tức, nhưng mà đương nhiên ả không phải người chỉ biết sung sướng nhất thời, cô ả có lòng riêng!
- Y thuật của Tiêu Dương độc nhất vô nhị, lúc ở Bắc Kinh, trước mắt bao người, hắn quả thực đã chữa khỏi bệnh cho tam tiểu thư Quân gia – Quân Thiết Anh.
Đơn Mộng Nhi trầm giọng nói:
- Con tin rằng, nếu như hắn chịu ra tay, nhất định vết thương của ông nội sẽ không sao hết! Vào lúc này, nếu như ông nội có thể hồi phục, ưu thế của chúng ta sẽ càng lớn!
Nghe vậy, ánh mắt Đơn Nhất Phong cũng không khỏi lóe lên tia sáng.
Ông ta hiểu ý con gái mình.
Trầm ngâm hồi lâu, Đơn Nhất Phong trầm giọng nói:
- Nếu thằng nhóc Tiêu Dương kia thực sự có thể chữa khỏi cho ông nội con thì tốt, nhưng...
Đơn Nhất Phong cau mày:
- Cho dù nó có năng lực ấy, nhưng lại không muốn chữa thì phải làm sao?
- Đã xảy ra chuyện hôm nay, muốn mời hắn tới chữa trị theo lẽ thường quả thực không ổn.
Đôi mắt Đơn Mộng Nhi lóe lên tia sáng lạnh lẽo:
- Nhưng mà, nếu có lý do khiến Tiêu Dương không thể không ra tay thì sao?
Đơn Nhất Phong nhíu mày, hình như hơi hơi hiểu ý con gái.
- Qua chuyện hôm nay có thể thấy được, Tiêu Dương quả thực là một người rất chú trọng tình nghĩa?
Nói tới đây, đôi mắt Đơn Mộng Nhi lóe lên tia thù hằn, cũng bởi vì tình nghĩa Tiêu Dương đối với anh em này mà ả ta phải xấu mặt trước mắt mọi người, hứng chịu nhục nhã!
- Nếu hắn đã là người nặng tình nghĩa như vậy, sớm muộn gì cũng phải chết vì tình nghĩa!
Đơn Mộng Nhi cười lạnh nói:
- Đây là nhược điểm chí mạng của loại người như hắn! Chúng ta chỉ cần nắm trong tay sống chết của người hắn coi trọng nhất, thì không sợ hắn không ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của chúng ta!
- Tốt lắm! Mộng Nhi, chuyện này ba giao cho con làm, nếu như vết thương của ông nội con được chữa khỏi thì... con đã lập được công lớn đó!
Đơn Mộng Nhi khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
- Đúng rồi, ba...
Đơn Mộng Nhi nghĩ nghĩ, không khỏi tò mò hỏi:
- Thân phận của đứa con mồ côi của giáo sư đã điều tra ra chưa?
Nghe vậy, Đơn Nhất Phong khẽ lắc đầu, thở dài:
- Chỉ dựa vào nửa miếng ngọc bội thì sao tìm được đứa con mồ côi của giáo sư một cách dễ dàng vậy được?