- Em có cách nào sắp xếp anh tới Đảo Quốc trong thời gian ngắn nhất không?
- Đi Đảo Quốc?
Lam Hân Linh sửng sốt, nhìn Tiêu Dương với vẻ nghi ngờ, cô không ngờ với cục diện Minh Châu hiện giờ, vào đúng lúc mấu chốt này mà Tiêu Dương lại muốn đi Đảo Quốc!
- Không sai
Tiêu Dương cười hiền lành:
- Đi cảm nhận chút nhân tình thế thái ở bên đó cũng không tồi. Nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng đều tới từ Đảo Quốc, ví dụ như...
- Đi!
Lam Hân Linh lập tức ngắt lời Tiêu Dương, tức giận liếc mắt nhìn Tiêu Dương, đã lúc nào rồi mà trong đầu còn nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn này. Giây phút này, hình tượng của Tiêu Dương trong lòng Lam Hân Linh có thể nói là vừa khá hơn chút đã lại sụp đổ hoàn toàn.
- Có cách nào không?
Tiêu Dương hỏi.
Lam Hân Linh cau mày:
- Anh muốn đi thật à?
- Đương nhiên rồi.
Tiêu Dương gật đầu chắc nịch:
- Hơn nữa càng nhanh càng tốt, đương nhiên, tốt nhất là không được để ai biết anh đi Đảo Quốc...
Trong lòng Lam Hân Linh thầm khinh bỉ, bĩu bĩu môi, anh còn biết xấu hổ cơ đấy. Đường đường là đội trưởng của một tiểu đội trong Thiên Tử Các mà lại chạy tới Đảo Quốc hưởng “nhân tình thế thái”, điều này quả thực khiến Lam Hân Linh xấu hổ không thôi,
Có điều, thân phận hiện giờ của cô là thành viên đội Lăng Thiên, lời của đội trưởng, cô không thể không nghe theo, lúc này cô tức giận nói:
- Thành viên của Thiên Tử Các thường xuyên phải bay ra nước ngoài thực hiện một số nhiệm vụ, chúng ta có một con đường chuyên biệt có thể đưa người tới nơi an toàn mà không bị ai phát hiện. Ân oán giữa Trung Quốc và Đảo Quốc không đơn giản, những con đường như vậy lại càng không thiếu, cũng để tiện xử lí một số chuyện cấp bách, nếu muốn đưa một người qua thì thực sự rất dễ dàng.
Thế nhưng, người ta đi để chấp hành nhiệm vụ, còn anh lại qua để hưởng “nhân tình thế thái! Khóe miệng Lam Hân Linh nhếch lên, có cảm giác nghi ngờ không thôi. Sao mình lại gia nhập cái thuyền hải tặc “Lăng Thiên” này cơ chứ.
- Vậy tốt quá rồi!
Tiêu Dương mừng rơn:
- Lúc nào có thể xuất phát?
- Nếu nhanh nhất thì...
Sau khi kiểm tra một lát, Lam Hân Linh trầm giọng nói:
- Vừa hay có một tiểu đội phải đi Đảo Quốc làm nhiệm vụ, nửa đêm sẽ từ Minh Châu xuất phát tới Đảo Quốc! Nếu anh thực sự muốn đi thì...
Lam Hân Linh vẫn hy vọng tiểu đội trưởng có thể kiềm chế, đừng có vì nửa người dưới mà để khổ nửa đời sau.
- Đương nhiên phải đi rồi!
Tiêu Dương hớn hở mở miệng, lập tức cười ha ha với Lam Hân Linh:
- Linh Nhi, làm phiền em chuyến này rồi, yên tâm, sau khi thưởng thức những thứ tươi mới thì anh sẽ mang đặc sản chỗ đó về cho em.
Lam Hân Linh bỗng nhiên có cảm giác lồng ngực nhộn nhạo muốn nôn, cô không cần mấy thứ buồn nôn đó đâu, Lam Hân Linh vội vàng đứng lên, cách Tiêu Dương vài bước:
- Không cần, em lập tức đi chào hỏi đám người kia đây.
- Đúng rồi, tuyệt đối đừng làm thân phận anh bị lộ.
Tiêu Dương dặn dò:
- Còn nữa, Linh Nhi, giúp anh chuẩn bị kỹ càng một phần tài liệu liên quan tới gia tộc Cát Điền của Đảo Quốc.
Nghe vậy, Lam Hân Linh khựng lại, quay đầu nhìn Tiêu Dương với vẻ nghi ngờ, hồi lâu sau cô gật đầu, đẩy cửa phòng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại mình Dương Tiêu.
- Đêm nay xuất phát!
Nụ cười của Tiêu Dương dần biến mất, hắn từ từ đứng lên, hơi lắc ly thủy tinh trong tay, rượu vang đỏ tươi, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Hắn rất mong chờ!
Thời gian gấp gáp. Có thể xuất phát trong đêm nay, đối với hắn mà nói là một tin tức cực kỳ tốt.
- Chỉ còn cách cuộc thi chọn tinh anh năm ngày thôi...
Tiêu Dương còn chưa quên mình còn có thân phận “bác sĩ đặc biệt”, hắn trầm ngâm chốc lát:
- Để đại tiểu thư hiểu rõ thị trường tranh chữ và công ty Sơn Hà Thư Họa, chắc phải cần... khoảng ba ngày.
- Vậy thì ba ngày đi!
Trong lòng Tiêu Dương lặng lẽ quyết định.
Đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo nhìn thẳng phía trước, dốc cạn ly rượu vang đỏ trong tay.
Bờ môi khẽ mấp máy, hơi thở lạnh như băng lập tức bao phủ cả căn phòng, khẩu hình nhẹ như gió thổi, không phát ra tiếng:
- Ba ngày, lật tung Đảo Quốc!
Ý chí ngông cuồng xông thẳng lên trời.
Màn đêm yên tĩnh, Tiêu Dương lẳng lặng chờ đợi trong căn phòng của quán cà phê Túy Vũ. Lúc nãy hắn đã gọi điện cho Quân Thiết Anh, nói là mấy ngày nay có nhiệm vụ quan trọng, Quân Thiết Anh cũng không hỏi nhiều.
Thời gian dần chôi, mạch nước ngầm của Minh Châu lại bắt đầu dậy sóng. Khoảng rạng sáng, khi Tiêu Dương uống hết một ly cà phê nữa, cuối cùng cũng có người gõ cửa phòng, sau đó Lam Hân Linh đẩy cửa bước vào:
- Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Lam Hân Linh điềm tĩnh mở miệng, cầm tài liệu trong tay đưa cho Tiêu Dương:
- Đây là tài liệu về gia tộc Cát Điền mà anh cần!
Lam Hân Linh vốn không biết tại sao Tiêu Dương lại cần đám tài liệu này, khi cô biết gia tộc Cát Điền không những là tập đoàn đứng đầu Đảo Quốc, mà còn là đơn vị đứng đầu trong ngành sản xuất gì đó, cô đã hiểu ra rồi.
Tiêu Dương có lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai mà chẳng biết! Lam Hân Linh có chút thất vọng với vị đội trưởng này.
- Được! Xuất phát đi!
Tiêu Dương đứng lên với vẻ khó lòng chờ mong, sau khi nhận được tài liệu, hắn bước ra khỏi căn phòng.
Xuất phát nào, Đảo Quốc!