Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 574: Ba ngày, lật tung đảo quốc! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đơn Mộng Nhi đã tính sai một chuyện, cô ả căn bản chưa suy xét tới nội tâm Tiêu Dương.

Ả cho rằng có thể dùng sự áp lực này để ép Tiêu Dương theo ý mình, ai ngờ lại thành lấy đá đập chân mình.

Ả không tránh, Tiêu Dương không nhịn luôn!

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Có đôi khi, ánh mắt của người ngoài không nằm trong phạm vi Tiêu Dương quan tâm, đây là quan điểm của hắn.

Khi chiếc xe kia khuất bóng khỏi cổng trường Phục Đại, tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng lớn hơn.

- Chậc chậc, không ngờ luôn! Tiêu đại gia quả không phải dạng vừa, thế mà cũng ra tay được.

- Tuyệt tình quá đi mất!

- Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình?

Xung quanh vang lên đủ loại bàn tán, lúc này Đơn Mộng Nhi mới giật mình hoàn hồn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hai mắt Đơn Mộng Nhi mờ mịt, không lâu sau, sự mờ mịt biến thần oán hận ngút trời.

Ả bị người ta làm cho nhục nhã!

- Tao nhất định sẽ tự tay giết chết mày!

Đôi mắt Đơn Mộng Nhi lóe lên tia sáng màu đỏ như máu, nắm chặt tay thành nắm đấm. Cảm giác đau rát nóng bỏng vẫn còn bên má, hô hấp dồn dập khiến lồng ngực phập phồng khiến không ít kẻ nhìn mà nuốt nước miếng.

Trong mắt lóe lên tia không cam lòng, Đơn Mộng Nhi quay người tiến vào trong sân trường Phục Đại. Khoảng nửa phút sau, một chiếc xe cực kỳ xa hoa phóng thẳng từ trong khuôn viên trường ra cổng, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Trò khôi hài ngắn ngủi mà kịch tính tính này tới nhanh đi cũng nhanh, mọi người xung quanh dần tản đi, bất cứ chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này đều trở thành mục tiêu chú ý của không ít người. Tiêu Dương ra tay hung ác bạt tai Đơn Mộng Nhi đã rơi vào mắt cả đám người có tâm tư.

- Hừ! Tiểu đội trưởng Lăng Thiên? Quả nhiên là thứ lỗ mãng!

- Tiêu Dương – người gác cổng truyền kỳ của Phục Đại? Xem ra không giống đứa con mồ côi của giáo sư.

Xét thấy các kiểu chuyện ly kỳ của Tiêu Dương ở Phục Đại, quả thực không ít người nghi ngờ hắn là đứa con mồ côi mười lăm năm trước của giáo sư, có điều sự “xúc động” của Tiêu Dương hôm nay đã khiến không ít người gạt phắt ý nghĩ này đi. Trong lúc mấu chốt này, đứa con mồ côi của giáo sư nhất định sẽ không tùy ý làm loạn mà phải hành động thật cẩn thận mới phải.

Tiêu Dương trở về quán cà phê Túy Vũ đã nhìn thấy Tế Tế Lạp đang cười xấu xa.

- Vài ngày không gặp mỹ nam, Tế Tế Lạp gầy đi không ít nè.

Tế Tế Lạp xoa xoa bụng với vẻ đáng thương.

Mồ hôi lạnh sau lưng Tiêu Dương thi nhau tuôn ra, liếc Tế Tế Lạp vài lần:

- Gầy… đi thật này!

Sau khi đấu võ mồm với Tế Tế Lạp vài câu, Tiêu Dương ngồi trong văn phòng chờ Lâm Hạ.

Đương nhiên Tiêu Dương không coi thường Lâm Hạ - người luôn lập chí muốn trở thành đệ tử của thầy tướng số, hơn nữa thiên phú của Lâm Hạ cũng không tồi, quả thực là mầm mống tốt, Tiêu Dương cũng vui vẻ dạy y thuật xem tướng.

Nguyên một buổi trưa, Tiêu Dương vừa dạy Lâm Hạ thuật xem tướng vừa chờ đợi tin tức từ phía Bạch Lâm Húc. Khoảng 5 giờ chiều, Bạch Húc Húc gọi điện thoại đến!

Tiểu đội Lăng Thiên tập hợp lần nữa!

Địa điểm tập hợp là quán cà phê Túy Vũ.

Tiêu Dương ngồi yên tĩnh trong phòng, rất nhanh, Bạch Húc Húc và Uông Thắng cùng nhau tới, sau đó, Lam Hân Linh áo quần đỏ rực cũng tiến vào phòng.

- Tất cả mọi người đều tới đủ rồi

Tiêu Dương cười cười mở miệng, từ từ nói:

- Về tình hình vụ ngọc tỉ truyền quốc, hôm nay tôi đã hiểu được một phần. Hiện giờ tập hợp tiểu đội Lăng Thiên chúng ta tới là để tổng hợp manh mối mọi người nắm giữ trong tay, mọi người cùng nhau phân tích xem có chi tiết nào khiến chúng ta tìm ra manh mối đột phá không.

Đây là một cuộc họp nghiêm túc, gương mặt Bạch Húc Húc cũng không còn nụ cười hi hi thường ngày, y lấy một phần tài liệu ra:

- Theo quan sát của tôi...

Cuộc họp diễn ra suốt bốn tiếng, từ năm giờ chiều tới chín giờ tối!

Kết quả... gần như vẫn chưa có kết quả.

- Có khi nào... đứa con mồ côi của giáo sư căn bản không thể xuất hiện?

Bạch Húc Húc không kìm được mà suy đoán.

- Hoặc là, ngọc tỉ truyền quốc căn bản đã không còn ở Phục Đại?

Uông Thắng thì thầm một tiếng.

Ánh mắt Tiêu Dương liếc về phía Lam Hân Linh:

- Em thấy sao?

Lam Hân Linh hơi chần chừ một lát mới mở miệng:

- Không có lửa làm sao có khói, tôi có cảm giác, đứa con mồ côi của giáo sư nhất định sẽ xuất hiện!

Tiêu Dương gật nhẹ đầu, khoát tay nói:

- Tổng kết một chút đi, bắt đầu từ ngày mai, các cậu nên làm gì thì cứ tiếp tục làm cái đó, không cần nghĩ tới chuyện đứa con mồ côi của giáo sư mãi thế nữa. Có đôi khi trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu mọc xanh đấy.

- Ý của đội trưởng là...

Uông thắng chần chừ một lát, rồi hỏi với vẻ thăm dò:

- Đợi?

- Đúng vậy, hiện giờ gần như ở Phục Đại có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn, bất kỳ động tĩnh nhỏ bé nào cũng khó lòng che giấu được, một khi có tin tức về đứa con mồ côi của giáo sư, phong thanh nhất định sẽ truyền ra! Cho nên, chờ đợi chưa chắc không phải lựa chọn tốt.

Ba người còn lại nhẹ gật đầu.

- Hiện giờ mọi người có thể đi rồi, Linh Nhi, em ở lại.

Ba người đồng thời sửng sốt, ánh mắt Bạch Húc Húc và Uông Thắng lộ ra vài phần ẩn ý, nhìn Tiêu Dương một cái thật sâu rồi lập tức đứng lên ra khỏi phòng kín, còn rất tận tâm mà đóng chặt cửa giùm.

Lam Hân Linh cảm thấy trái tim đập thịch một cái, nhìn Tiêu Dương, lát sau, cảm thấy không khí có chút áp lực mới nói:

- Chuyện này... Tiêu Dương, mấy ngày nay ở Bắc Kinh danh tiếng của anh bay xa rồi đó.

Tiêu Dương nhìn Lam Hân Linh một cái, hơi mỉm cười lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Linh Nhi, anh bảo em ở lại, là có chuyện muốn hỏi em.

Hơi ngừng, Tiêu Dương thoáng đè thấp giọng:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)