- Đơn Mộng Nhi tiểu thư, tôi đã nói rõ đến thế rồi, giao dịch này, hủy bỏ!
- Anh không thể nói mà không giữ lời!
Đơn Mộng Nhi dang hai tay chặn đường đi của Tiêu Dương. Thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh lập tức ồ lên, bắt đầu chỉ trỏ lao xao. Bọn họ nghĩ rằng, hình như một màn “Trần Thế Mỹ hiện đại” rũ bỏ mỹ nhân được tái hiện rồi...
Tiêu Dương im lặng một lát, nhíu mày quát nhẹ:
- Tránh ra!
- Tôi không tránh!
Đơn Mộng Nhi như thể chẳng còn gì để mất, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, trong lòng cô ta khẽ động, có lẽ có thể mượn sức dư luận xung quanh để ép Tiêu Dương thực hiện lời hứa. Hẳn là hắn lo lắng tới cảm xúc của anh em mình nên mới không tiến hành giao dịch này với cô ả, nhưng chỉ cần hắn theo ả trở về, nhất định hắn sẽ khám cho ông nội.
Nghĩ vậy, đôi mắt Đơn Mộng Nhi lập tức ngập tước, nhìn Tiêu Dương, giọng nói còn mang theo sự cầu xin:
- Anh không thể đi! Cầu xin anh đó, cùng tôi trở về đi mà!
Giọng nói run rẩy đầy đáng thương.
- Hóa ra là một thằng đàn ông phụ bạc!
- Đây không phải Tiêu đại gia bảo vệ cổng sao? Quen được cô em xinh đẹp như này từ lúc nào vậy nhỉ? Mà hình như Tiêu đại gia còn tính bỏ ẻm ha?
- ...
Hàng nước mắt chảy dài hai bên má Đơn Mộng Nhi, ả nhìn Tiêu Dương đầy đáng thương, vươn tay kéo Tiêu Dương.
- Cùng tôi trở về được không?
Lui!
Tiêu Dương lùi về sau một bước.
Hắn lạnh lùng nhíu mày, trong mắt là sự chán ghét không hề che giấu.
Hắn nhìn ra, cũng biết rõ ý đồ của Đơn Mộng Nhi.
Cô ả này, đang diễn trò!
Hắn lạnh lùng híp mắt lại, Tiêu Dương gằn từng chữ:
- Tránh ra!
- Không tránh!
Đơn Mộng Nhi đứng trước mặt Tiêu Dương, vẻ không chút nhượng bộ, cô ả không tin, Tiêu Dương không đồng ý!
Có thằng đàn ông nào mà không sĩ diện đâu!
Về điểm này, Đơn Mộng Nhi đúng là rất thông minh, bất cứ thằng đàn ông sĩ diện nào rơi vào tình cảnh này, cho dù không muốn, cũng sẽ làm trò trước mặt thiên hạ, cùng cô ả trở về, lực lượng dư luận của quần chúng đôi khi quả thực không thể xem thường.
Tiêu Dương nhìn thẳng Đơn Mộng Nhi.
- Cô chắc chắn không tránh?
Trong lòng Đơn Mộng Nhi cười lạnh, gương mặt lại tỏ vẻ yếu đuối, lắc lắc đầu.
Tôi cứ không nhường đấy, anh làm gì được?
Sắc mặt Tiêu Dương hờ hững.
Bỗng nhiên...
Bốp!
Bóng tay thoáng nâng lên, nhanh đến mức mắt thường khó lòng nhìn thấy, chỉ còn lại một tiếng “bốp” giòn tan vang lên!
Chung quanh lặng ngắt như tờ!
Lát sau, tiến xì xào bàn tán vang lên không ngừng!
Đơn Mộng Nhi ngẩn ra tại chỗ!
Cô ả có nằm mơ cũng không ngờ Tiêu Dương dám tát mình trước mặt bao nhiêu người thế này!
Gò má đau rát nóng bỏng nói cho Đơn Mộng Nhi biết rằng, tất cả những điều này là thật!
Hắn dám cho cô một cái bạt tai trước mặt bao nhiêu người?
- Anh...
Đơn Mộng Nhi nhìn Tiêu Dương chằm chằm, hận ý thoáng hiện lên ánh mắt, tức đến run người.
Tiếng bàn tán xôn xao càng vang lên không dứt, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ Tiêu Dương.
Có điều, sắc mặt Tiêu Dương vẫn điềm nhiên như thường, nhìn thẳng Đơn Mộng Nhi.
- Cô không tránh, tôi đành không nhịn vậy!
Giây phút này, sự cứng đầu sâu trong nội tâm Đơn Mộng Nhi bùng nổ, cô ả cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Tôi cứ không tránh đấy!
Bốp!
Gần như chưa ai phản ứng lại được.
Lại là một cát tát nữa.
- Tôi tiếp tục không nhịn thôi.
Tiêu Dương bình tĩnh mở miệng.
Đơn Mộng Nhi hoàn toàn bị hai cái bạt tai này làm ngu luôn, dường như ngoài hai má nóng bỏng đau rát ra thì đầu óc cô ả đã hoàn toàn trống rỗng. Lát sau, cô ta nhìn chằm chằm Tiêu Dương bằng ánh mắt hận thù đầy tức giận, hai tay ả run run không ngừng, cố nén xúc động ra tay với Tiêu Dương!
Ả là Chúc tính giả, không thể ra tay ở đây được!
- Tao thề! Tao nhất định phải tự tay giết chết mày!
Đơn Mộng Nhi gằn từng tiếng, cả người đều là sự căm tức đối với Tiêu Dương.
Ả căn bản không ngờ rằng, tên đàn ông trước mặt lại dám làm thế với ả!
Không tránh, hắn bèn không nhịn!
Hắn dường như hoàn toàn không nghe lọt tai âm thanh xung quanh, không nhìn thấy đám đông tụ tập, ánh mắt lạnh lùng kia của hắn, tựa như muốn nói lên rằng, nếu cô ả còn không tránh ra, hắn sẽ không do dự tặng cho ả một cái bạt tai nữa...
Giây phút này, Đơn Mộng Nhi không tự chủ được mà lảo đảo lùi về sau vài bước...
Tiêu Dương chầm chậm tiến lên mở cửa xe, liếc mắt nhìn Đơn Mộng Nhi, lạnh nhạt mở miệng:
- Hai cái bạt tai này là đáp trả cho việc cô dám đối phó với hai người anh em của tôi.
Dứt lời, hắn chui người lên xe, đóng cửa.
Lúc này, hai người Chu Mạt ngồi trong xe trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Dương...
- Sao vậy?
Tiêu Dương khó hiểu.
- Đại ca, anh... anh dám ra tay thật luôn à?
Chu Mạt tự nói với lòng, nếu y là đại ca, trong tình trạng có nhiều người vây xem như vậy, chắc chắn y sẽ không dám ra tay với Đơn Mộng Nhi, cho dù trong lòng y rất tức giận.
- Sao anh phải nhịn chứ?
Tiêu Dương hỏi.
Chu Mạt liếc mắt nhìn đám người đang chỉ trỏ xung quanh:
- Nhưng mà...
Tiêu Dương cười cười, quét mắt nhìn bốn phía với vẻ chẳng sao cả, lạnh nhạt nói:
- Anh có lòng tin của mình, ánh nhìn lạnh nhạt của người đời quan trọng lắm sao?
Hắn không quan tâm!