Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 572: Không khám! không tránh! không nhịn! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cho dù cô ta có hóa thành tro em cũng nhận ra con mụ này!

Nghe câu này thôi là có thể cảm nhận được hận ý ngập trời của Chu Mạt với Đơn Mộng Nhi rồi. Y nhìn chằm chằm Đơn Mộng Nhi, Chu Mạt mãi mãi không thể quên, đêm đó khi anh cả Lý Bái Thiên bất chấp nguy hiểm đưa y ra ngoài, lại bị con mụ tiện nhân này tóm được, ném về trang viên Nhà họ Quân.

Không chỉ khiến anh cả thất bại trong gang tấc, hơn nữa, sau đó anh cả còn phải chịu đựng sự tra tấn người thường khó lòng chịu được của Nhà họ Thẩm!

Nếu...

Nếu đêm đó y trốn thoát thuận lợi thì mọi chuyện đã khác rồi.

Tất cả những điều ấy, đều nhờ con mụ vẻ ngoài xinh đẹp nội tâm rắn rết này ban tặng!

Nếu không phải Chu Mạt cảm thấy gần đây phải dùng khí chất điềm tĩnh nhã nhặn làm bật lên hình tượng đẹp trai của mình, thì e là y sẽ không chỉ phun ra cụm từ “con mụ” thôi đâu.

Hình như lúc này Tiêu Dương cũng cảm nhận được sự hận thù của Chu Mạt, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, mở miệng nói:

- Chu Mạt, nói cho anh biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Chu Mạt nặng nề gật đầu, trầm giọng thuật lại chuyện đêm đó.

- Đơn Mộng Nhi là một Chúc tính giả à?

Tiêu Dương hơi bất ngờ, hơi nhướn mày, dưới mi mắt lướt qua tia giận dữ. Những gì hắn biết về Đơn Mộng Nhi, chỉ là Đơn Mộng Nhi hay xuất hiện bên cạnh Tôn Thiến Thiến mà thôi,

- Thực lực của ả rất mạnh! Thuộc tính dị năng cũng rất kỳ lạ.

Chu Mạt nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm. Tuy rằng hiện giờ y vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn chưa mất hết lý trí, nhìn chằm chằm Đơn Mộng Nhi đang đi tới thông qua cửa kính xe.

Đơn Mộng Nhi ăn mặc cực kỳ táo bạo, không khí gợi cảm lập tức tràn ngập cả cổng lớn của Phục Đại. Vòng eo mảnh mai chuyển động nhẹ như rắn nước, có cảm giác quyến rũ khó nói thành lời, chiếc giày cao gót màu đỏ ngoài việc nện từng tiếng cộp cộp trên mặt đất thì còn chạm lên không ít linh hồn đám đàn ông.

Sau khi dừng bước, Đơn Mộng Nhi nhìn xung quanh vài lần, lông mày hơi nhíu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dương...

Tiếng chuông điện thoại vang lên...

Tiêu Dương hờ hững nhìn dãy số trên màn hình. Lúc này, Chu Mạt bên cạnh không khỏi sững sờ:

- Đại ca...

Tiêu Dương nghiêng mặt cười cười, ấn nút màu đỏ từ chối cuộc gọi:

- Anh nói rồi, đây chỉ là một giao dịch. Đơn Mộng Nhi khiến anh em của anh bị thương, giao dịch này, hủy cũng chẳng có gì tiếc.

Quyết đoán và dứt khoát.

Sau khi dứt lời, Tiêu Dương đẩy cửa xe ra, vừa bước xuống, Đơn Mộng Nhi đã nhìn thấy hắn.

Đơn Mộng Nhi khẽ nhếch khóe miệng, chạy lên đón hắn:

- Tiêu thần y, hóa ra anh ở đây...

Đơn Mộng Nhi muốn khoác lấy cánh tay Tiêu Dương, có điều Tiêu Dương né tránh cực kỳ nhanh chóng và dứt khoát.

Nụ cười của Đơn Mộng Nhi thoáng cứng lại, rồi bình thường rất nhanh, cười nói:

- Tiêu thần y, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi...

- Đi đâu cơ?

Tiêu Dương lạnh nhạt hỏi.

Đơn Mộng Nhi trợn tròn mắt:

- Không phải chúng ta đã nói sau khi trở về Minh Châu sẽ tới khám bệnh cho ông nội tôi sao...

Vừa nói, Đơn Mộng Nhi vừa vươn tay kéo Tiêu Dương đi.

Tiêu Dương lui về sau một bước, ngẩng mặt nhìn Đơn Mộng Nhi, sắc mặt lạnh lùng.

- Thật xin lỗi, tôi không khám.

Giọng nói của hắn, mang theo sự bình tĩnh quyết đoán.

Vô cùng dứt khoát.

- Không khám?

Đơn Mộng Nhi sửng sốt, nhìn về phía hắn với vẻ khó lòng tin được:

- Tiêu Dương... Không phải anh đã đồng ý rồi sao... Sao anh có thể nói không giữ lời chứ?

Tiêu Dương liếc nhìn Đơn Mộng Nhi đầy hờ hững:

- Chữ tín của tôi không dùng để đối đãi với kẻ địch. Chu Mạt, ra đây nào.

Giọng nói Tiêu Dương bỗng lớn hơn vài phần.

Cửa xe được đẩy ra, Chu Mạt nhìn Chu Mộng nhi đầy thù hằn, tức giận nói:

- Con mụ kia, hẳn là cô vẫn nhận ra ông đây nhỉ!

Nghe vậy, Đơn Mộng Nhi biến sắc, liếc mắt nhìn Chu Mạt, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rồi biến mất.

Hóa ra là y!

Gương mặt Đơn Mộng Nhi bỗng trầm xuống. Đêm đó cô ả lựa chọn ra tay vì nghĩ rằng khi rơi vào tay Nhà họ Thẩm, hai anh em này chắc chắn sẽ chết, đương nhiên Tiêu Dương sẽ không biết cô ả đã từng ra tay đối phó với Chu Mạt...

Hiện giờ dựa vào ngữ khí và sắc mặt của Tiêu Dương, hắn đã biết rồi!

- Nhà họ Thẩm vô dụng!

Đơn Mộng Nhi thầm mắng một tiếng trong lòng, khuôn mặt sẽ biến sắc nhưng vẫn cố nở nụ cười:

- Hóa ra là cậu...

Đơn Mộng Nhi nâng mắt nhìn Tiêu Dương, nói:

- Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.

- Hiểu lầm?

Chu Mạt gào lên, sắc mặt đầy dữ tợn, giận dữ khó lòng kiềm chế!

- Đúng vậy.

Đơn Mộng Nhi tiếp lời:

- Đêm đó khi tôi ở Nhà họ Quân, cậu bỗng nhiên xông tới, nên tôi mới nghĩ rằng các cậu có ý đồ không tốt. Nếu tôi biết các cậu là anh em của Tiêu thần y, nhất định tôi sẽ không ra tay đâu.

Chu Mạt còn muốn nói nữa, Tiêu Dương đã giơ tay ngăn cản, ra hiệu y trở lại xe. Lúc này, ở quanh cổng trường không ít người đang vây xem, ánh mắt bọn họ ngập tràn sự tò mò và nghi ngờ.

- Không cần phải bao biện gì cả đâu.

Tiêu Dương khoát tay hờ hững nói:

- Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, không khám!

- Anh...

Sắc mặt Đơn Mộng Nhi cứng ngắc.

Cô ả đã khoe khoang rằng nhất định mình sẽ mời thần y tới chữa bệnh cho ông nội, hơn nữa trước đó Tiêu Dương cũng đã đồng ý giao dịch kia với cô ả...

Thấy Tiêu Dương muốn quay người trở vào xe, Đơn Mộng Nhi lập tức trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ anh không muốn biết manh mối liên quan đến đứa con mồ côi của giáo sư?

Vừa dứt lời, Tiêu Dương ngừng bước chân:

- Đương nhiên là muốn.

Thấy mọi việc còn có thể cứu vãn được, Đơn Mộng Nhi khẽ nở nụ cười.

- Thế nhưng, anh em của tôi không thể chịu oan ức như vậy được.

Sau khi ném lại câu đó, Tiêu Dương cất bước đi tiếp.

Sắc mặt Đơn Mộng Nhi thoạt trở nên dữ tợn, dậm chân vọt lên, ngăn trước người Tiêu Dương, giọng điệu gấp gáp:

- Tiêu Dương, anh không thể cứ thế mà đi được!

Tiêu Dương nhướn mày:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)