Không có tin tình báo, trong cục diện hỗn loạn lúc này, tiểu đội Lăng Thiên chẳng khác nào con ruồi mù sờ lần đoán mò mọi chuyện ở Phục Đại này.
- Đứa con mồ côi của giáo sư, bọn họ đã phát hiện ra chưa?
Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, trực tiếp hỏi.
Đây mới là chuyện quan trọng, cho dù không có những tài liệu khác, có thể tìm được đứa con mồ côi của giáo sư là có thể tới gần nhất ngọc tỉ truyền quốc rồi.
- Hẳn là chưa đâu.
Bạch Húc Húc lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay, người của các tiểu đội khác vẫn chỉ điều tra xung quanh Phục Đại, đồng thời cũng điều tra đám viên chức và học sinh ở Phục Đại, hẳn là vẫn chưa tìm thấy đứa con mồ côi của giáo sư đâu.
- Mười lăm năm, lúc ấy chỉ là một đứa trẻ hai, ba tuổi, cũng chưa ai từng trông thấy, ai biết bây giờ trông ra sao chứ?
Bạch Húc Húc thở dài:
- Quả thực hệt như mò kim đáy bể mà!
Tìm? Tìm em gái mầy ý!
Trong đầu Tiêu Dương không khỏi nhảy ra câu nói của chú Lan, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, câu này của chú Lan quả thực chuẩn khỏi chỉnh.
- Tiếp tục điều tra thôi.
Sau khi trầm ngâm một lát, Tiêu Dương đưa ra một quyết định, mở miệng nói:
- Đừng để ý tới khiêu khích của tiểu đội Thiên Tử, trong tay bọn chúng có tình báo, nhưng chưa chắc chúng ta không tra ra được. Nếu tất cả mọi người đang chờ xem trò hay của Lăng Thiên, vậy thì, Lăng Thiên chúng ta cứ trình diễn “trò hay” cho chúng xem thôi!
Ánh mắt Bạch Húc Húc chấn động, nắm chặt tay thành nắm đấm. Sau khi Tiêu Dương trở về, trái tim y tựa như được rót đầy lòng tin, gật đầu thật mạnh, nói:
- Đại ca, em nhất định sẽ tìm ra đứa con mồ côi của giáo sư sớm hơn bọn chúng!
Chiếc xe lao nhanh, chẳng bao lâu đã tới trước cửa Phục Đại.
Bạch Húc Húc vừa bước chân xuống xe,= đã có cả đám tiếng hét vang lên.
Hệt như gà bay chó sủa!
Cảnh tượng này được Tiêu Dương thu vào trong mắt, hắn không khỏi trợn to mắt, giọng nói có chút hâm mộ:
- Húc Húc, thật không ngờ mới vài ngày ngắn ngủi mà ở Phục Đại cậu đã được yêu thích như vậy.
- Sắc ma quét rác!
- Tên biến thái kia lại đến rồi!
Âm thanh thét chói tai không ngừng vang lên, phạm vi vài mét xung quanh chỗ Bạch Húc Húc đứng đã chẳng còn bóng dáng cô nữ sinh nào.
- ....
Bạch Húc Húc lặng lẽ liếc xung quanh một lượt, nỗi oan ức trong lòng chẳng thể giãi bày.
Đầu đuôi mọi chuyện chẳng là do Bạch Húc Húc bỗng nhiên nghĩ: Điều tra lâu như vậy mà vẫn chẳng phát hiện bóng dáng đứa con mồ côi của giáo sư, có khi nào đứa con mồ côi kia giả trang nữ sinh rồi lẩn trốn trong Phục Đại không? Sau khi nảy lên suy nghĩ này, khi quét dọn trong khuôn viên trường, mỗi lần có nữ sinh đi qua là y lại nhìn chằm chằm vào ngực rồi lướt xuống nhìn không chớp mắt phần dưới con gái nhà người ta...
Tất cả vì mục đích phá án!
Bạch Húc Húc hiên ngang lẫm liệt nghĩ!
Có điều, danh hiệu “Sắc ma quét rác” nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt trong Phục Đại, trở thành nhân vật chỉ cần nữ sinh nghe thấy là biến sắc.
Thấy bóng lưng cô đơn của Bạch Húc Húc, vì tránh để thân phận bảo vệ cổng của mình bị tiêu tùng, Tiêu Dương quyết đoán lựa chọn tạm thời không xuống xe. Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên...
Là số lạ.
Tiêu Dương nhận điện thoại.
- Tiêu thần y, nếu như tin tức của tôi không sai sót gì thì hẳn là hôm nay anh đã quay lại Minh Châu nhỉ.
Giọng nói yêu kiều mị hoặc.
Tôn Thiến Thiến.
Tiêu Dương nghĩ một lát, lập tức nhớ ra giữa hắn và Tôn Thiến Thiến còn có một giao dịch.
Hắn lạnh nhạt mở miệng:
- Đúng vậy, hiện giờ tôi đang ở trước cổng chính của Phục Đại.
- Vậy thì tốt quá.
Giọng nói của Tôn Thiến Thiến phía bên kia đầu dây rõ là có chút vui vẻ:
- Đợi tôi ba phút, tôi lập tức tới đó.
Sau khi dứt lời, Tôn Thiến Thiến lập tức cúp máy.
- Đại ca, lại là gái xinh à?
Chu Mạt lập tức dán sát lại hỏi với vẻ đầy hứng thú.
Tiêu Dương quay đầu lườm Chu Mạt một cái, bĩu môi nói:
- Chỉ là giao dịch thôi ấy mà.
Hắn quả thực muốn biết, rốt cuộc trong tay Tôn Thiến Thiến có manh mối gì liên quan tới đứa con mồ côi của giáo sư.
Chu Mạt cười he he, ánh mắt kia đã nói lên tất cả...
Đúng ba phút sau, trước cổng Phục Đại xuất hiện một bóng người xinh đẹp cao gầy, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp hệt như vừa được tắm gió xuân...
Giây phút này, khi Chu Mạt nhìn thấy gương mặt kia, sắc mặt y bỗng thay đổi, trong mắt là sự hận thù, nghiến răng nghiến lợi, tức đến sùi bọt mép:
- Là cô ta!!!
Nghe vậy, Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Chu Mạt, nghi ngờ hỏi:
- Cậu quen Tôn Thiến Thiến à?
Chu Mạt nắm chặt tay thành nắm đấm:
- Cho dù hóa thành tro em cũng nhận ra con mụ này!