Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 567: Người anh em, cậu làm rơi xà bông này! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Khóe miệng Bình Sa Ngạn nhếch lên:

- Tại sao tôi lại phải nể mặt lão già ấy?

Sắc mặt hai người Thẩm Băng Sơn đều khẽ biến...

- Tôi có lời muốn nói!

Bỗng nhiên, một giọng nói chói tai vang lên, xông thẳng vào khiến mái tóc dài trở nên hơi rối.

- Vẫn nên để tôi nói rõ chân tướng mọi chuyện vậy.

Đôi mắt Mã Tĩnh Mỹ lạnh lẽo đến cùng cực, còn loáng thoáng chút điên cuồng.

Giây phút này, con ngươi hai anh em Thẩm Băng Sơn co rút.

- Tĩnh Mỹ!

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn thoắt đen đi vài phần.

Ánh mắt Bình Sa Ngạn trở nên nghiền ngẫm, ngắt lời Thẩm Băng Sơn, quay qua nhìn Mã Tĩnh Mỹ:

- Bà là ai?

- Tôi là phu nhân Nhà họ Thẩm, cũng là mẹ ruột của hai đứa con đã chết của Nhà họ Thẩm.

Giọng nói Mã Tĩnh Mỹ chói tai vô cùng:

- Bình công tử, có những chuyện bọn họ không dám nói, vẫn nên để tôi nói ra thì hơn!

- Chị dâu...

- Đừng có cản tôi!

Mã Tĩnh Mỹ gào lên:

- Nếu như không thể báo thù cho Thành Văn và Phi Văn, cho dù Nhà họ Thẩm có tiếp tục tồn tại, tôi cũng sẽ suy sụp!

Mã Tĩnh Mỹ nhìn Bình Sa Ngạn bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiêm túc nói:

- Thật ra, hai người bọn họ đều bị sát thủ Trường Bào uy hiếp, không dám nói ra toàn bộ sự thật!

- Cái chết của tất cả mọi người, không phải chỉ do sát thủ Trường Bào, mà đồ đệ của Trường Bào là Tiêu Dương cũng không thoát khỏi liên quan!

Mã Tĩnh Mỹ nói:

- Đêm hôm qua là do Tiêu Dương hẹn chiến, mới dẫn đến cái chết của đám người Mạc Cát. Cho nên...

Sau khi thuật lại những gì mình biết, Mã Tĩnh Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu muốn tìm ra sát thủ Trường Bào, biện pháp hiệu quả nhất là ra tay với đồ đệ của Trường Bào!

Lúc này, Thẩm Thiên Vân không khỏi nhắm chặt mắt, ông đã không thể khống chế được tình cảnh trước mắt nữa rồi. Nếu hành động lần này hoàn toàn chọc giận sát thủ Trường Bào, Nhà họ Thẩm liệu có thể cản nổi sự trả thù của sát thủ Trường Bào không?

Khóe miệng Bình Sa Cát nhếch lên:

- Thì ra là vậy!

Gã cười lạnh một tiếng, liếc mắt về phía Thẩm Băng Sơn:

- Nhà họ Thẩm chủ, phu nhân của ông còn dũng cảm hơn ông nhiều đấy!

Gã nở nụ cười khinh miệt rồi lập tức phẩy tay áo rời khỏi đó.

Điều gã muốn biết đã biết cả rồi.

Tiếp theo đây, chính là lúc Thần Tiên Môn trả thù sát thủ Trường Bào cùng tất cả những kẻ có liên quan!

Nhìn bóng lưng dần khuất của Bình Sa Ngạn, Mã Tĩnh Mỹ nở nụ cười cực kỳ điên cuồng.

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn cực kỳ âm trầm, bước nhanh lên trước vài bước, hung hăng cho Mã Tĩnh Mỹ một cái bạt tai, đôi mắt ông ta ngập tràn lửa giận:

- Nhà họ Thẩm sắp bị bà hại chết rồi!

Mã Tĩnh Mỹ ngẩn ra, lát sau giương mắt gào thét:

- Tôi muốn nó phải chết đấy! Tất cả những người kẻ từng hại con trai tôi đều phải chết!

Đã điên thật rồi!

Tiêu Dương không hề biết rằng, cho dù Thẩm Thiên Vân có ý che giấu, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi phận trở thành mục tiêu của Thần Tiên Môn. Đương nhiên, thực lực của Tiêu Dương vẫn chưa bị lộ ra, hiện giờ trừ Thẩm Thiên Vân ra thì chưa ai từng thấy uy lực của Thanh Liên Kiếm Ca cả.

Máy bay đã vững vàng trên bầu trời.

Trong khoang hành khách, hình như Quân Thiết Anh hơi bị say máy bay, vừa lên máy bay đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiêu Dương ngồi bên cạnh Quân Thiết Anh, tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên đọc, xung quanh rất yên tĩnh, phần lớn mọi người đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau lưng truyền tới tiếng thì thầm, Tiêu Dương nghe được, không khỏi cười khổ.

Anh em Lý Bái Thiên vẫn chưa buông tha chủ đề người kia trông đẹp trai ra sao này nọ, xét tình hình hiện giờ thì e là chủ đề của anh em nhà này sẽ không dừng lại trong một chốc một lát được. Lát sau, Chu Mạt đứng lên tính đi WC rồi lắc lắc đầu trở về, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Thật kỳ lạ quá đi, rốt cuộc ai đang ở trong WC vậy chứ, em qua đó mấy lần rồi mà vẫn chưa ra nữa.

Nghe vậy, Tiêu Dương hơi ngẩn ra:

- Người kia vẫn chưa ra à?

Ánh mắt Tiêu Dương có chút nghi ngờ, khoảng mười mấy phút trước, một thanh niên mặc bộ quần áo màu xám khá giản dị lướt qua người hắn đi về phía WC, đến giờ vẫn chưa thấy trở ra. Nếu không phải hiện giờ Chu Mạt bỗng nhiên nhắc tới, có khi giờ Tiêu Dương quả thực chưa nhớ ra.

- Chuẩn luôn!

Chu Mạt kẹp đùi lại trong vô thức, rõ là sắp không nhịn được nữa rồi, tức giận lầm bầm:

- Chẳng biết có phải người kia ngủ luôn trong WC rồi không.

Tiêu Dương cười cười không nói.

Khoảng năm phút sau, Chu Mạt dường như không nhịn nổi nữa, lại đứng lên.

- Không được! Em phải đi gõ cửa, xem xem rốt cuộc người kia làm gì trong WC!

Chu Mạt lao về phía WC như tên bắn, có điều, nằm ngoài dự liệu của y, lúc y vừa vọt tới trước cửa phòng WC thì cửa bỗng mở ra...

Ầm!

Chu Mạt đâm sầm vào người kia.

- Ây da!

Chu Mạt xoa xoa eo, không khỏi liếc tên thanh niên mặc áo xám kia một phát, rồi không nghĩ được gì nhiều, y trực tiếp vọt vào bên trong WC, nhanh chóng đóng cửa.

Sắc mặt thanh niên kia hơi tái, sau khi bị Chu Mạt đâm sầm vào, sắc mặt không đổi, chỉ chầm chậm trở về chỗ ngồi của mình...

Khi đi ngang qua Tiêu Dương, hắn bỗng ngẩng đầu mỉm cười hỏi:

- Người anh em này, hình như sắc mặt cậu không được tốt?

Nghe vậy, người thanh niên hơi dừng lại, nhẹ lắc đầu đáp:

- Tôi không sao.

Dứt lời, đang định bước tiếp thì phía sau lưng bỗng truyền tới tiếng gào to đùng.

- Ấy, người anh em, xà bông của cậu rơi nè!

Chu Mạt cầm trong tay hộp đựng xà bông đi từ WC ra, gào lên với người thanh niên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)