Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 566: Người anh em, cậu làm rơi xà bông này! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lần này trở về Minh Châu, đối với Quân Thiết Anh mà nói, quả thực là nơi mở màn sân khấu thực sự của cô! Hai mươi năm, cuối cùng cũng đợi được tới lúc đứng lên rồi.

Cô có quá nhiều chuyện cần phải làm.

Cô cũng không hề quên, sâu trong trái tim mình, cô còn một lời hứa hẹn nữa, đứng trên sân khấu cao nhất thế giới...

Đương nhiên, chuyện đầu tiên Quân Thiết Anh phải làm là tiếp quản Sơn Hà Thư Họa.

Đó là sân khấu của cô, cũng là thử thách của cô.

Xe chạy thẳng tới sân bay, khi xe dừng ở bãi đỗ xe của sân bay, bốn người Tiêu Dương tiến vào phòng chờ. Hai chân Quân Thiết Anh vẫn chưa thể đi lại bình thường được, cần Tiêu Dương ở bên khẽ dìu. Khoảng mười giờ đúng, máy báy cất cánh.

Một tiếng vuf, máy bay lướt trên đường băng trên dài rồi phi thẳng lên trời.

- Vĩnh biệt, Quân tam tiểu thư.

Ở gần sân bay, một đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng máy bay biến mất, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ, trong đôi mắt ác độc là vẻ đầy chờ mong.

Bên cạnh người đó, một tên đàn ông khom người gật đầu:

- Mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi, dựa vào thủ đoạn âm thầm của chúng ta, số 5 đã âm thầm mang thuốc nổ lên máy bay, theo dự tính lúc trước, nửa tiếng sau, số 5 sẽ mở kíp nổ bom. Tới lúc đó máy bay nổ, người chết, có là ông trời cũng sẽ không cứu được.

Tiếng cười sắc lạnh vang lên.

- Người chết oan, muốn trách thì trách mình ngồi cùng chuyến bay về Minh Châu với Quân tam tiểu thư đi!

Âm thanh bạc bẽo vang lên, đồng thời, bóng người quay người đi ra ngoài:

- Tôi thật mong chờ, tin tức đầu đề trên tất cả các báo chiều hôm nay sẽ là: Tai nạn máy bay bất ngờ xảy ra, không ai may mắn sống sót.

- Nhớ kĩ, muốn thành chuyện lớn, không được câu nệ tiểu tiết.

Không khí thủ đô âm u lạ thường.

Nhà họ Thẩm, vị khách không mời cuối cùng cũng tới.

Không khí trong đại sảnh cực kỳ lạnh lẽo.

Trên đại sảnh, cửa lớn đóng chặt, một thanh niên mặc áo gấm, sắc mặc lạnh lùng vô cùng, sát khí trên người vô cùng đậm, đôi mắt như hai mũi tên nhọn quét về phía hai người Thẩm Băng Sơn và Thẩm Thiên Vân, giọng nói bén nhọn vô cùng:

- Các người chẳng lẽ không nghĩ tới việc phải cho Thần Tiên Môn một lời giải thích sao?

Sao Thần Tiên Môn có thể không giận cho được, vốn phái Thôi Đồng đi chỉ vì một Quân Thiết Anh. Không ngờ sau khi Thôi Đồng chết, Thần Tiên Môn lại bị người ta giết thêm đợt nữa, ngay cả đệ tử thứ hai Mạc Cát của Bình Thông Tiên cũng bị người ta giết.

Đối với Bình Thông Tiên mà nói, người của mình liên tiếp bị giết chết, hơn nữa còn bị giết chết khi ở thế tục là một nỗi nhục cực lớn.

Chỉ có điều, Bình Thông Tiên vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, không thể đích thân tới được. Người trước mắt này là con ruột của Bình Thông Tiên – Bình Sa Ngạn.

Giờ phút này, sặc mặt Bình Sa Ngạn cực kỳ âm trầm, nhìn hai người Thẩm Băng Sơn đầy lạnh lẽo.

Không khí cực kỳ áp lực.

Hai người nhìn nhau.

Thẩm Băng Sơn tiến lên trước một bước, chắp tay trầm giọng nói:

- Bình công tử, chuyện đã qua, tôi cũng đã thuật lại tỉ mỉ cho công tử biết rồi, Thôi Đồng, và cả mấy người Mạc nhị sư huynh đều chết trong tay sát thủ Trường Bào...

- Hừ!

Bình Sa Ngạn liếc Trầm Băng Sơn một cái sắc lẻm:

- Vậy... tại sao ông không chết? Chẳng lẽ thực lực của ông còn cao hơn cả Mạc nhị sư huynh của tôi à?

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn khẽ biến...

- Là vì tôi.

Thẩm Thiên Vân tiến lên trước một bước.

- Sở dĩ sát thủ Trường Bào tha mạng cho anh em chúng tôi bởi vì tôi là một trong tám Đại các lão của Thiên Tử Các.

Nghe vậy, đôi mắt Bình Sa Ngạn lóe lên tia sáng:

- Ông là một trong tám Đại các lão của Thiên Tử Các?

- Đúng vậy.

- Thế thì đã sao?

Bình Sa Ngạn lạnh lùng nói:

- Trước giờ tôi chưa từng nghe chuyện vương giả trong sát thủ sẽ nể mặt cơ quan nhà nước đâu! Nói, rốt cuộc các người còn gạt tôi cái gì?!

Thẩm Băng Sơn nói:

- Tôi dám thề với trời, hung thủ tạo thành tất cả những chuyện này, chính là sát thủ Trường Bào.

Vút!

Một chiếc roi dài gào thét trên không, ra tay nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã giáng lên người Thẩm Băng Sơn.

Tiếng kếu đau đớn vang lên, trên người Thẩm Băng Sơn đã có thêm một vết roi máu thịt mơ hồ.

- Bình công tử, cậu...

Thẩm Thiên Vân nhíu mày.

Đôi mắt Bình Sa Ngạn đều là sự lạnh lùng:

- Làm sao mà tôi biết có phải các người đang lừa gạt bản công tử hay không? Có điều...

Bình Sa Ngạn cười lạnh nói:

- Đến ngay cả tránh roi của bản công tử ông cũng không dám, tôi tin ông không có gan lừa gạt bản công tử.

Vút!

Vừa dứt lời, Bình Sa Ngạn lại vung roi về phía Thẩm Băng Sơn.

Thẩm Băng Sơn cắn chặt răng, ông ta quả thực không dám trốn, một khi trốn, đồng nghĩa với việc hoàn toàn đắc tội Thần Tiên Môn!

- Hẳn là đủ rồi nhỉ!

Lúc này, sắc mặt Thẩm Thiên Vân có chút khó chịu. Ông đứng dậy, nhìn Bình Sa Ngạn, chầm chậm mở miệng:

- Ỷ thế hiếp người là tác phong của Thần Tiên Môn ư?

- Hừ!

Sắc mặt Bình Sa Ngạn lạnh lùng:

- Bản công tử làm việc còn cần ông hướng dẫn à? Đừng tưởng ông là bát Đại các lão của Thiên Tử Các mà bản công tử không dám động tới ông!

Thẩm Thiên Vân thản nhiên nói:

- Trước giờ tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy. Chỉ có câu này không thể không nói, không phải ai cũng có thể mặc sức khinh bạc Nhà họ Thẩm chúng tôi đâu! Tôi nghĩ, cho dù Bình tiền bối đích thân tới đây cũng sẽ không làm vậy với anh cả tôi.

- Ông muốn chết phải không?

Sát ý trong mắt Bình Sa Ngạn dâng cao! Nắm chặt roi dài trong tay hơn.

- Đừng mà!

Thẩm Băng Sơn cả kinh, vội vàng chắn trước người Thẩm Thiên Vân, ngẩng đầu nhìn Bình Sa Ngạn, nói:

- Bình công tử, cho dù cậu không để hai anh em chúng tôi vào mắt, thì giao tình giữa Nhà họ Thẩm và Bình tiền bối không phải mới một sớm một chiều, hi vọng có thể nể mặt lão tiền bối nhà tôi mà bỏ qua cho em trai tôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)