Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 565: Hành trình trở về! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Anh cả, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em cũng phải xử lý xong xuôi mọi chuyện mới được.

Thẩm Thiên Vân nói vậy rồi xoay người rời khỏi phòng.



Khoảng tám giờ sáng hôm sau, một chiếc xe thể thao màu đen đỗ lại trước Nhà họ Thủy trang. Lúc này, Thủy Ngưng Quân và anh em Mai Bộ Tướng đều đứng chờ ở cửa lớn. Thấy Tiêu Dương bước từ trên xe xuống, một âm thanh hớn hở bỗng vang lên:

- Đại ca!

Tiêu Dương liếc mắt nhìn sang, vết thương của Chu Mạt vốn không nghiêm trọng, hiện giờ đã khỏi rồi. Lý Bái Thiên ngồi cạnh tuy vẫn phải băng bó nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều.

Hôm nay Tiêu Dương đến đây đương nhiên là để đón bọn họ quay về Minh Châu.

- Hai đứa lên xe đợi trước đi, anh có chút chuyện cần nói với Thủy tiểu thư.

- Không sao, bọn em cũng không vội, đợi bao lâu cũng chẳng sao hết!

Chu Mạt nháy nháy mắt nói với Tiêu Dương.

- …

Tiêu Dương đi tới trước người Thủy Ngưng Quân, lúc này anh em Mai Bộ Tướng cũng rất biết ý tránh mặt đi.

Hai người nhìn nhau.

- Tôi biết, tâm nguyện lớn nhất của em là được tự do trở lại, tiếp tục sự nghiệp trong giới giải trí.

Tiêu Dương mỉm cười nói nhỏ.

Thủy Ngưng Quân không khỏi sửng sốt, tuy đây là điều cô khao khát, nhưng cô nghĩ mãi không hiểu sao Tiêu Dương lại bỗng nhiên nói thế…

Tiêu Dương cười với vẻ bí hiểm:

- Em chỉ cần phối hợp làm một việc với tôi, chỉ trong vòng một tuần, có lẽ tôi có thể giúp em giải quyết chuyện bị sát thủ làm phiền.

- Việc gì?

Thủy Ngưng Quân hỏi.

- Rất đơn giản.

Tiêu Dương nói với vẻ nghiêm túc:

- Biến mất! Chờ điện thoại của tôi, khi tôi gọi điện thoại cho em, em phải biến mất hoàn toàn không để lộ tung tích, không được đi tới bất cứ đâu có người ngoài.

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân lộ vẻ nghi ngờ, nhưng lát sau cô vẫn gật đầu trong vô thức.

- Ừm, tôi cũng phải đi rồi, sau này gặp lại!

Tiêu Dương nói xong chuẩn bị quay người rời đi…

- Ầy, Tiêu Dương…

Thủy Ngưng Quân gọi Tiêu Dương, hơi chần chừ, nói khẽ:

- Nghe nói, thử thách để trở thành người thừa kế của Tam tiểu thư Nhà họ Quân là hạng mục kinh doanh “Sơn Hà Thư Họa”, anh… có phải anh sẽ đại diện Sơn Hà Thi Họa tham gia lần thi đấu sắp tới do liên minh tổ chức không?

Nghe vậy, Tiêu Dương nhìn Thủy Ngưng Quân, khẽ nở nụ cười:

- Hẳn là em biết, Sơn Hà Thư Họa chỉ là công ty thư họa cấp một sao, không có tư cách dự thi…

Thủy Ngưng Quân vừa định nói tiếp, Tiêu Dương đã khoát tay tỏ ý dừng lại rồi mỉm cười:

- Có điều, vẫn còn thời gian một tháng, tôi nghĩ, nếu“Sơn Hòa Thư Họa” dành được tư cách dự thi thì cũng không có gì lạ cả. Được rồi, Ngưng Quân, sau này gặp lại!

Dứt lời, Tiêu Dương lập tức quay người rời đi.

Nhìn chiếc xe màu đen dần khuất tầm mắt, Thủy Ngưng Quân không khỏi tự thì thào với mình:

- Hẳn là anh biết, em có thể giúp anh chuyện này.

Có điều, Tiêu Dương không hề nhờ Thủy Ngưng Quân giúp đỡ mình. Để công ty cấp một sao trở thành công ty cấp hai sao, đối với Nhà họ Thủy chẳng qua chỉ cần phất tay một cái là được.

Anh em Mai Bộ Tướng bước tới cạnh Thủy Ngưng Quân.

- Từ hôm nay trở đi, phải chú ý động tĩnh của Sơn Hà Thư Họa một cách chặt chẽ, nếu…

Thủy Ngưng Quân hơi ngừng lại rồi nói tiếp:

- Nếu trước khi hết hạn báo danh thi đâu mà Sơn Hà Thư Họa vẫn chưa vượt qua được thử thách tăng cấp thành công ty cấp hai sao thì nghĩ cách giúp đỡ bọn họ.

Chiếc xe màu đen thẳng tiến tới Nhà họ Quân. Trong xe, Chu Mạc ngồi ghế phó lái thỉnh thoảng lại đánh giá Tiêu Dương bằng ánh mắt đầy quái dị, khiến Tiêu Dương đang lái xe nổi hết cả da gà da vịt. Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa, lên tiếng:

- Chu Mạt, cậu cứ nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì?

- Thật sự rất kỳ lạ.

Chu Mạt tỏ vẻ vô cùng thắc mắc:

- Đại ca, nhìn ánh mắt cái cô Thủy đại minh tinh kia, thì rõ là cô ấy thích anh mất rồi.

- …

- Lão nhị, chuyện này thì có gì lạ đâu?

Lý Bái Thiên ngồi phía sau không khỏi mở miệng hỏi.

Chu Mạt cau mày:

- Rõ ràng em đẹp trai hơn đại ca nhiều đến vậy, tại sao chẳng có mỹ nữ nào thích em thế? Chuyện này thật chẳng hợp lẽ thường gì cả.

- …

Tiêu Dương tí nữa là trượt từ tay lái xuống đất luôn.

Trong xe yên tĩnh thật lâu…

Sau đó, một giọng nói vang lên.

Lý Bái Thiên vô cùng đồng cảm, gật đầu nói:

- Chú hai, dựa vào ngoại hình của chú thì việc này quả thực oan ức cho chú rồi! Hẳn là không nên vậy chứ.

Chu Mạt thở dài:

- Anh cả anh cũng không phải dạng vừa, trông anh cũng đẹp trai tung giời luôn đó!

- Đâu có đâu có, vẫn là chú hai ngoại hình như Phan An, tuấn tú lịch sự vô cùng.

- …

Nghe hai người tâng bốc ngoại hình của đối phương, Tiêu Dương hoàn toàn cạn lời.

Hắn rất nói một câu:

- Hai cậu căn bản là anh em sinh đôi, trông giống y hệt nhau mà! Đây… chẳng phải là đang khen chính mình sao hả?

Hắn cố nén mấy câu nổi da gà vang lên bên tai, cuối cùng cũng về Nhà họ Quân rồi.

Hơn tám giờ sáng, trước cửa Nhà họ Quân chẳng có mấy người, Quân Thiết Anh rời đi cũng chẳng khiến nhiều người để ý lắm.

Cô mặc váy dài màu lam nhạt, duyên dáng yêu kiều, lúc này Quân Thiết Anh đã không cần gắn với chiếc xe lăn nữa. Sau khi xe dừng lại, Quân Thiết Anh lập tức mở cửa, lên xe.

Chẳng lưu luyến với tòa nhà rộng lớn bề thế kia chút nào.

Chiếc xe chạy thẳng tới sân bay!

Phong cảnh ngoài cửa xe không ngừng lùi về sau…

Trong chiếc xe yên tĩnh, Quân Thiết Anh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, con ngươi lộ ra tia chờ mong.

- Đại tiểu thư, sân khấu của cô… chỉ vừa mở màn thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)