Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 562: Hộ long thế gia! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mạc Cát chết rất oan uổng, cũng cực uất ức, hơn nữa sự uất ức này chỉ đành giãi bày cùng Diêm Vương mà thôi!

Y căn bản không ngờ Tiêu Dương lại ra tay dứt khoát như vậy

Vốn định nói một câu vớt vát lại chút mặt mũi mà thôi, Mạc Cát đinh ninh Tiêu Dương sẽ không xuống tay giết mình. Thứ nhất, chắc chắn hắn sẽ kiêng dè thân phận của mình, thứ hai, hắn có chuyện cần hỏi mình. Nếu hắn đã muốn hỏi mình để biết gì đó, đương nhiên, tuyệt đối không phải là câu hỏi vừa nãy hắn đã hỏi.

Dựa theo kịch bản của y, hẳn là sau khi y nói câu đó, Tiêu Dương sẽ nhìn chằm chằm y với vẻ vô cùng tức giận, phẫn nộ, hét lớn một câu:

- Mày tưởng là tao không dám à?

Và kết quả là không dám thật.

Mạc Cát muốn nhìn thấy dáng vẻ không thể làm gì khác của Tiêu Dương, cũng rất chờ mong.

Có điều…

Mạc Cát sai rồi!

Hơn nữa còn sai vô cùng nghiêm trọng!

Chỉ một câu, chưa đạt được mục đích đã mất luôn tính mạng rồi. Một câu “Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!” khiến Tiêu Dương thỏa mãn y luôn!

- Những gì tao có thể làm cho mày, cũng chỉ có bây nhiêu thôi.

Tiêu Dương than nhẹ một tiếng, nhìn Mạc Cát mặt mũi đầy máu, bước chân rời đi.

Bịch một tiếng nặng nề, Mạc Cát ngã rầm xuống tựa như dãy núi ẩn mình dưới Trường Thành, ra đi vĩnh viễn.

Lúc này Tiêu Dương đã đi tới trước mặt mười tám thành viên của nhóm Ảnh Tiên, kiếm trong tay máu nhỏ từng giọt.

Hờ hững quét mắt một vòng, Tiêu Dương bình thản lên tiếng:

- Câu hỏi của tao… trong số chúng mày có ai biết?

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mười tám kẻ kia trắng bệch thêm vài phần, con ngươi đầy sợ hãi.

Không kìm lòng được mà liếc mắt về phía Mạc Cát đang nằm trong vũng máu, cả người run lẩy bẩy.

Đến cả Mạc Cát Tiêu Dương cũng dám giết chết một cách dễ dàng như vậy, nếu hắn muốn giết chết bọn chúng quả thật chỉ dễ dàng như thái rau mà thôi.

- Ai có thể trả lời câu hỏi của tao?

Tiêu Dương bước tiếp một bước, giọng nói cũng lạnh đi.

Lúc này, đám người nhóm Ảnh Tiên cảm thấy trái tim run rẩy, hình như cảm thấy Tiêu Dương sắp nổi đóa rồi, chúng co rút con ngươi, rồi bọn chúng bỗng lần lần lượt hôn mê luôn…

Bị dọa choáng váng xong ngất luôn rồi?

Tiêu Dương không khỏi sửng sốt, lát sau, khẽ nhướn mày:

- Chúng mày cho rằng… hôn mê là sẽ không sao hết à?

Tiêu Dương trực tiếp bước lên trước, chuẩn bị làm một trong số kẻ đang hôn mê tỉnh lại thì một giọng nói vang lên bên tai hắn.

- Tiêu Dương, nếu như cậu thực sự chỉ muốn biết lịch sử của dòng dõi Kiếm Tôn, tôi nghĩ, tôi có thể cho cậu đáp án,

Thẩm Thiên Vân ôm ngang Thẩm Băng Sơn đã hôn mê, nâng mắt nhìn Tiêu Dương, đôi mắt lóe lên tia nghi ngờ:

- Cậu thực sự không phải truyền nhân của dòng dõi Kiếm Tôn ư?

Tuy Thẩm Thiên Vân không biết Thanh Liên Kiếm Ca, nhưng nhìn sắc mặt Mạc Cát vừa rồi, tuyệt đối không giống giả chút nào…

Tiêu Dương lắc đầu một cách cực kỳ dứt khoát.

- Chưa nghe thấy dòng dõi Kiếm Tôn bao giờ.

Trong đám đối thủ đêm nay, Thẩm Thiên Vân là người duy nhất Tiêu Dương không muốn giết chết. Bởi vì từ khi ông xuất hiện trước mặt hắn, ông cũng chưa từng có ý định sẽ giết hắn.

Hơn nữa, họ còn ràng buộc với nhau bởi Thiên Tử Các, nên sau khi nói xong câu này, Tiêu Dương thu kiếm lại.

Thẩm Thiên Vân khẽ gật đầu, trầm tư một lát rồi mở miệng nói:

- Tôi chỉ có một thỉnh cầu…

- Nếu muốn biết tung tích sư tôn thì… không cần nói nữa đâu!

Tiêu Dương đương nhiên biết lý do Thẩm Thiên Vân đuổi tới kinh thành, hai đứa cháu trai chết trong tay sát thủ Trường Bào, đương nhiên ông muốn báo thù.

Gương mặt Thẩm Thiên Vân lộ ra vẻ chán nản, hơi lắc đầu cười khổ nói:

- Cho dù biết tung tích sư tôn cậu thì sao chứ?

Vốn dĩ nghĩ rằng thực lực của sát thủ Trường Bào sẽ không quá cao, nhưng xét tình hình hiện tại thì tất cả mọi người đều nhầm rồi!

Tiêu Dương là đệ tử của sát thủ Trường Bào thôi mà hắn đã có năng lực mạnh đến vậy, có thể nghĩ được, thực lực của sư tôn hắn sẽ mạnh đến mức nào.

- Tiêu Dương, thật ra thỉnh cầu của tôi là… có thể nể mặt Thẩm mỗ mà không làm khó Nhà họ Thẩm không…

Nghe vậy, Tiêu Dương bỗng nhiên cười khẽ:

- Tôi đã từng nói, tất cả ân oán, giải quyết toàn bộ trong đêm nay. Nếu Nhà họ Thẩm không động tới tôi, sao Tiêu Dương lại ỷ mạnh hiếp yếu chứ?

Thẩm Thiên Vân lập tức gật đầu, trầm giọng nói:

- Tôi đảm bảo sau này Nhà họ Thẩm nhất định không tiếp tục làm phiền cậu nữa!

Hơi dừng một chút, Thẩm Thiên Vân bỗng đặt Thẩm Băng Sơn đang hôn mê sang một bên, rồi từ từ đứng lên, ông bỗng nhiên vươn tay, mấy chục mũi tên bạc làm từ nước bỗng bắn ra.

Viu viu viu!

Mũi tiên nước đâm xuyên qua lồng ngực của mười tám tên đệ tử Thần Tiên Môn.

Cả đám chết hết!

Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi lóe lên tia kinh ngạc…

- Nếu bọn chúng không chết, sau này cậu sẽ gặp phiền phức lớn.

Sắc mặt Thẩm Thiên Vân nghiêm túc, rồi gằn từng chữ:

- Sự tồn tại của Thần Tiên Môn, cho dù là ai cũng không thể trêu chọc!

Tiêu Dương khẽ nhướn mày, hắn càng lúc càng tò mò hơn rồi.

Lúc này, Thẩm Thiên Vân mới lên tiếng nói tiếp:

- Việc này có liên quan tới dòng dõi Kiếm Tôn mà cậu muốn biết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)