Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 561: Có bản lĩnh thì mày giết tao đi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Giọng nói bình tĩnh, sát khí lại cuồn cuộn!

Mạc Cát cảm giác cả người lạnh băng, không kìm được phải rùng mình một cái, sắc mặt thay đổi. Trong đầu hồi tưởng lại Thanh Liên Kiếm Ca khiến người ta sợ hãi không thôi kia, y vô thức lùi về sau một bước, ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Dương, hít sâu một hơi, giọng nói vẫn ương ngạnh như trước:

- Ở Thần Tiên Môn, tao...

- Mày có tiên(cái ấy ấy) hay không không liên quan tới tao.

Tiêu Dương không khỏi hạ mắt liếc mười tám người đã không còn thằng em đang nằm la liệt bên dưới rồi nói tiếp:

- Trường Thành này đêm nay tao to nhất, mày không còn lựa chọn nào khác!

- Hừ!

Roi dài trong tay Mạc Cát rung động, vang vọng trong bầu trời đêm, đôi mắt tràn đầy giận dữ.

- Nếu đã thế thì tao lĩnh giáo uy lực của Thanh Liên Kiếm Ca một chút vậy!

Mạc Cát nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, cực kỳ khí thế, trên thực tế cũng chẳng mạnh mẽ bao nhiêu. Y chỉ hi vọng rằng, sau khi vừa dùng chiêu Thanh Liên Kiếm Ca, nội lực của Tiêu Dương đã tiêu hao gần hết, thực lực hiện giờ đã không được như lúc trước; hoặc là, Tiêu Dương chẳng qua chỉ là đồ ngoài mạnh trong yếu, đang cố tỏ ra phô trương để làm khó dễ y mà thôi.

- Như mày mong muốn.

Tiêu Dương vừa dứt lời, cả thân mình nhẹ nhàng như yến, bay vút lên, nghiêng một cái như cánh chim, bóng người tựa như cánh yến trong đêm mưa, đâm ra một kiếm với tốc độ nhanh như chớp.

Kiếm ý của hắn tựa như cả dãy núi trải dài không dứt, mang theo hơi thở của kẻ mạnh.

Khi kiếm quang chỉ còn cách Mạc Cát chưa tới ba mét, chỉ trong nháy mắt, năng lượng toàn thân Mạc Cát cũng bùng phát, roi dài trong tay vang lên tiếng vun vút, đón lấy kiếm quang của Tiêu Dương.

Mạc Cát biết rằng muốn đối phó với Tiêu Dương, phải phát huy được hết ưu thế về chiều dài binh khí của mình, không được để Tiêu Dương tới gần. Kể từ đó, có thể lợi dụng khoảng cách khiến uy lực kiếm của Tiêu Dương yếu đi.

Keng!

Kiếm sắc va chạm với roi dài vang lên tiếng vang giòn tan, bóng người Tiêu Dương quả nhiên tạm thời bị cản lại ở ngoài.

Giây phút này, ánh mắt Mạc Cát thoáng sáng ngời.

Quả thật là vậy!

Không thể tiếp tục dùng Thanh Liên Kiếm Ca được nữa! Chỉ e là vừa dùng Thanh Liên Kiếm Ca, nội lực Tiêu Dương đã bị tiêu hao cực lớn!

- Tiêu Dương! Đây là kết cục mày tự chuốc lấy!

Tự tin thoáng cái quay trở về với Mạc Cát, y nở nụ cười quất roi dài trong tay, tiếng vang ầm ầm như sấm sét của roi dài lại vang vọng khắp bầu trời đêm.

- Đúng là tự chuốc lấy thật!

Tiêu Dương đạp lên cây roi trên không, thuận thế nhảy lên, nhanh chóng lướt qua đầu Mạc Cát. Giây phút này, trái tim Mạc Cát bỗng đạp cái thịch, vội vàng thu roi lại, đuổi theo bóng dáng Tiêu Dương…

- Mạc nhị sư huynh?

Tiêu Dương nở nụ cười khẽ vẻ đầy chờ mong:

- Tao thật sự muốn xem xem, làm lão nhị(đứng hàng thứ hai) mà không có lão nhị(cái ấy ấy) thì sẽ ra sao đây?

Sau khi bình tĩnh nói ra câu đó, thanh kiếm trong tay Tiêu Dương lòe sáng, âm thanh nhẹ bẫng mà Mạc Cát nằm mơ cũng không muốn nghe thấy khẽ vang lên trong màn đêm…

- Thanh Liên Kiếm Ca!

Vù!

Sắc mặt Mạc Cát đột nhiên đại biến, gần như không chút do dự, quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, bóng người phóng vút ra ngoài tựa như mũi tên.

Kiếm bay lên cao, ánh kiếm vẽ lên một quỹ tích đầy xinh đẹp.

Áo trắng nhẹ nhàng như khói, lóe lên rồi biến mất!

Vạn Lý Trường Thành, phóng tầm mắt ra xa, dài tựa như không điểm dừng…

Mặc dù Mạc Cát đang chạy như điên, nhưng âm thanh gai người không ngừng áp sát phía sau. Đồng thời, âm thanh nhẹ bẫng vang vọng bên tai y, càng ngày càng gần hơn…

- Kim khuyết tiền khai nhị phong trường, ngân hà đảo quải tam thạch lương!

Ánh kiếm như bạc, bóng kiếm tựa tựa như bóng cả đỉnh núi, dốc đứng mà sắc bén!

Kiếm ý trải dài như vô tận hoàn toàn bao trùm cả trái tim Mạc Cát. Giây phút này, y cảm giác tim mình đa ngừng đập, toàn thân như đã bị khóa chặt, căn bản không thể trốn tránh.

Gương mặt y lóe lên tia sợ hãi khôn cùng, cắn chặt răng, nắm chặt roi dài trong tay.

Liều thôi!

Y ngừng lại, lập tức quay người, giơ roi…

Sắc mặt y đông cứng lại, bởi vì bóng người áo trắng, lúc này đây đã đứng ngay trước mặt y, Mạc Cát đã có thể cảm nhận được sự đau đớn như đâm thẳng vào trái tim mình…

Lúc này, bên tai y lại vang lên một chiêu kiếm ca khác…

- Phong noãn điểu thanh toái, nhật cao hoa ảnh trọng! *

* Gió xuân mừng chim hót

Bóng hoa rợp ánh trời

Xuân cung oán - Đỗ Tuân Hạc&Xoạt!

Đây là tiếng “chim” vang lên…

Mũi kiếm nhuốm máu, hắn tung người nhảy lên, lại là một thứ máu thịt lẫn lộn bay thẳng lên trời với đường cong đầy xinh đẹp rồi biến mất trong màn đêm tăm tối…

Mạc Cát gào lên thảm thiết, cả người ngã ầm xuống đất, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn không chịu nổi, roi dài cũng rời khỏi tay, cả người run rẩy kịch liệt, gào lên thê thảm:

- Áaa

Gào còn ai oán hơn cả oán phụ.

Áo trắng tiếp đất, mũi kiếm chỉ thẳng vào giữa trán Mạc Cát, sắc mặt không đổi như trước, lạnh nhạt mở miệng:

- Trả đời câu hỏi của tao, nếu không, mày có thể đi gặp “thằng em” mày rồi đấy.

Mạc Cát đau tới mức nhe răng trợn mắt, trong lòng là cảm giác uất ức cùng cực, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nắm chặt tay thành nắm đấm. Y cúi người nhìn thoáng qua thân dưới của mình, nhất thời cảm giác máu trong ngực đảo lộn cả lên.

Đau khổ tột cùng!

Y cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương với vẻ vô cùng oán hận:

- Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!

Ngữ khí hùng hổ dọa người!

Phụt!

Gió lạnh thấu xương quét qua, bốn bề im ắng tĩnh lặng.

Tiêu Dương cầm kiếm nhẹ lướt ngang một phát, một dòng máu đổ dọc mũi kiếm xuống…

Ngay phía trước, hai mắt Mạc Cát trợn trừng cực lớn, giữa trán đã bị đâm thủng, máu tươi tuôn ra xối xả…

- Như mày mong muốn.

Tiêu Dương nhìn Mạc Cát chết không nhắm mắt, nở nụ cười đầy thiện ý.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)