Kiếm ca vang lên, thanh liên giáng trần.
Ánh sáng chói lòa, chim bay lên trời!
Chỉ một câu “Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay” đã đủ thể hiện uy lực của nó, mười tám “chú chim nhỏ” bay thẳng lên trời, máu nhuộm đêm đen.
Đây, chính là kiếm của Tiêu Dương!
Sau Thái Bạch Kiếm Tôn, Tiêu Dương là người khiến Thanh Liên Kiếm Ca tuyệt đỉnh chói lòa lại lần nữa tái xuất.
Danh bất hư truyền!
Càng sắc bén đáng sợ hơn truyền thuyết ngàn lần!
Phải biết, vừa rồi trong đám người này có cả Mạc Cát vây chặt Tiêu Dương, hơn nữa còn cố gắng dồn hắn vào chỗ chết; vậy mà không ngờ, Thanh Liên Kiếm Ca vừa xuất hiện, lập tức phá tan vòng vây, sắc bén tới mức khiến người ta khó lòng tin nổi.
Thậm chí vừa rồi trước khi Thanh Liên giáng xuống, Mạc Cát không có ý nghĩ sẽ chống lại, trực tiếp bỏ chạy.
Cũng may mà như vậy, “cò trắng” ở thân dưới mới không xông thẳng lên trời.
- Thanh Liên Kiếm Ca quả thực quá kinh khủng…
Lúc này, con ngươi Mạc Cát đã trợn tròn, trong lòng tràn ngập khiếp sợ, bờ môi trắng bệch, sắc mặt cũng vô cùng thê thảm.
Thanh Liên Kiếm Ca, cho dù trong dòng dõi Kiếm Tôn cũng là thần thoại!
Hiện giờ, có chút dấu hiệu của thần thoại rồi.
Bịch bịch bịch!
Từng bóng người giữa không trung dừng lại bất động rồi lần lượt ngã rầm rầm xuống đất.
Tiếng kêu rên không ngừng vang lên, mười tám người kia cả người run rẩy, lăn qua lộn lại trên Trường Thành hay tay cũng run rẩy muốn túm chặt hạ thân mình nhưng lại bị cơn đau thấu xương làm cho không dám chạm vào vết thương…
Nỗi đau lớn nhất của một thằng đàn ông là bị đá trúng “thằng em” phía dưới, bất kể kích cỡ. Mà càng đau khổ hơn là, chỉ có thể trơ mắt nhìn “chim nhỏ” của mình bay thẳng lên trời, còn có cảm giác rất đồng bộ…
Ánh mắt bọn họ lộ ra tia tuyệt vọng.
Chịu đựng nỗi đau đớn trong người, lẳng lặng ngẩng đầu, dùng ánh mắt không nỡ rời xa nhìn “thằng em” rơi xuống…
Mãi tới khi đám “cò trắng” rúng động lòng người kia biến mất trong dãy núi trùng điệp sâu hun hút.
Trong lòng cực kỳ đau đớn, cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa, tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết lại vang vọng, thậm chí có người trực tiếp ngất xỉu luôn.
Sống không bằng chết!
Một kiếm tạo nên mười tám vị thái giám đương thời, hành động vĩ đại này của Tiêu Dương, quả thực là độc nhất vô nhị trong lịch sử rồi.
Bóng người áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống tường thành, tay cầm nhuyễn kiếm vốn được quấn quanh eo, thân kiếm sắc bén trong lành như ngọc, vẹn nguyên thông thấu, hào quang lóe lên khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Uy lực một kiếm trùm khắp Trường Thành.
Áo trắng phần phật, trên gương mặt là nụ cười nhạt, hơi thở ung dung tự tại không diễn tả thành lời tràn ngập quanh người. Đám người lăn lộn đau khổ la liệt trên mặt đất, dõi mắt về sau là một thân người tuy đứng thẳng nhưng trong đôi mắt là sự khiếp sợ khôn cùng…
- Thần Tiên Môn, Mạc nhị sư huynh?
Tiêu Dương giơ thẳng mũi kiếm, chỉ thẳng vào mặt Mạc Cát.
Giọng nói điềm nhiên, giơ kiếm vẻ tùy tiện vô cùng, là sự khiêu khích cực kỳ trắng trợn.
Sự khiêu khích ấy dành cho Mạc Cát và cả Thần Tiên Môn!
Mũi kiếm chỉa thẳng vào đôi mắt Mạc Cát. Lúc này đây, y cảm giác cả đôi mắt đau nhức, không kìm lòng được nheo mắt lại, sắc mặt biến hóa khôn lường, vẻ cực kỳ kiêng dè.
Cùng có cảnh giới hậu kỳ Thực khí nhị vân, nhưng Mạc Cát thật sự không có dũng khí chống lại Thanh Liên Kiếm Ca.
- Tiêu Dương, đêm nay coi như mày lợi hại!
Khuôn mặt Mạc Cát co rút vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dưới uy lực mạnh mẽ của Thanh Liên Kiếm Ca, đêm nay, y không thể không nhận thua rồi!
Y nhìn Tiêu Dương với ánh mắt không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, quay người cất bước chuẩn bị rời đi…
- Từ từ đã!
Giọng nói điềm nhiên của Tiêu Dương truyền tới từ phía sau, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh:
- Tao có bảo là cho mày đi à?
Nghe vậy, thân người Mạc Cát khựng lại, từ từ quay người, giọng nói lạnh lẽo:
- Tao muốn đi, mày dám giữ tao lại?
Cho dù đêm nay y không thể không thừa nhận mình hoàn toàn bại dưới tay Tiêu Dương, nhưng, Mạc Cát rời đi trong kiêu ngạo!
Y là đệ tử thứ hai của Bình Thông Tiên Thần Tiên Môn, cả giới cổ võ trên cái Trung Quốc này, có ai không nể mặt hắn vài phần chứ?
Cho dù Tiêu Dương trước mặt là dư nghiệt của dòng dõi Kiếm Tốn thì cũng chỉ là tàn dư của dòng dõi Kiếm Tôn đã biến mất trăm năm nay. Vậy mà hắn dám đối phó với Thần Tiên Môn danh tiếng như mặt trời ban trưa vào lúc này ư?
Mạc Cát khẳng định Tiêu Dương cũng không có cái gan này!
Trừ phi, hắn muốn dòng dõi Kiếm Tốn vừa lộ mặt ra đã lại bị bóp chết!
Tiêu Dương nhìn Mạc Cát với vẻ khinh thường, sắc mặt bình thản, rồi hắn bỗng nở nụ cười, kiếm sắc trong tay vẽ một đường trên không.
- Mày đi thử xem?
Sắc mặt Mạc Cát tái đi, không kìm được nắm chặt tay thành nắm đấm. Y nhíu mày nhìn Tiêu Dương, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng:
- Rốt cuộc mày muốn sao?
- Trả lời tao câu này.
Tiêu Dương mở miệng hỏi:
- Dòng dõi Kiếm Tôn là môn phái nào?
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Cát càng đen thùi lùi, liếc Tiêu Dương:
- Ý mày là gì?
Trong mắt Mạc Cát, Tiêu Dương dùng tuyệt học nổi tiếng của dòng dõi Kiếm Tôn, vậy chắc hẳn hắn là người của dòng dõi Kiếm Tôn, hơn nữa địa vị cũng không phải dạng vừa. Thế nhưng, hắn lại hỏi y một vấn đề y cho rằng rất vớ vẩn.
Hắn đang đùa y đấy à?
Tiêu Dương giơ kiếm nhìn Mạc Cát, sắc mặt lạnh lùng:
- Mày chỉ cần trả lời câu hỏi của tao thôi.
Mạc Cát phì cười, một nụ cười lạnh, nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt lạnh lùng không kém:
- Tao chỉ có một lựa chọn à?
- Không, đương nhiên không rồi.
Tiêu Dương nở nụ cười, nom cực kỳ đẹp trai:
- Mày có hai lựa chọn, hoặc là trả lời câu hỏi của tao.
- Hoặc là… phơi thây ở trên Trường Thành này.