Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 559: Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay !* (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Bốn!

- Khặc khặc! Tuyệt vọng rồi phải không!

Khi chỉ còn lại hai ảo ảnh cuối cùng, Mạc Cát nở nụ cười tươi rói, quát lớn một câu.

Thừa thắng xông lên!

- Tam tuyệt chiêu thứ ba… Chấn Thiên phích lịch!

Thần Tiên Môn, dựa vào roi làm chủ đạo!

Những cây roi dài thoạt nhìn cực khó khống chế khi nằm trong tay đệ tử Thần Tiên Môn bỗng hóa thành trợ thủ đắc lực. Cùng với tiếng quát lớn của Mạc Cát, tiếng roi nổ trong không trung quả thực đã có thể so sánh với tiếng sấm sét rền vang, hơn nữa toàn bộ sức mạnh đều chỉ dồn về hai mục tiêu!

Mà hai mục tiêu này, nhất định có một là Tiêu Dương thật.

- Con thú bị vây khốn, cho dù có giãy dụa thế nào, thì cũng chỉ có một kết cục thôi!

Giọng nói tựa như thẩm phán của Mạc Cát vang vọng không trung.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc!

- Qúy phi nhất túy!

Trong bầu trời đêm, một giọng nói nhẹ nhàng bình thản vang lên, giữa hai ảo ảnh ấy lại xuất hiện thêm một ảo ảnh khác nữa.

Đó mới là Tiêu Dương thật!

Trong nháy mắt áo trắng nhảy ra ấy, hai ảo ảnh kia bị trận roi như sấm sét đánh tan thành mây khói. Mà đúng vào lúc ấy, Tiêu Dương chẳng chút chần chừ, đôi mắt sáng như sao lóe lên tia lạnh lẽo.

Con thú bị vây khốn?

Giãy dụa phí công?

- Đám lâu la các người… nhảy nhót đủ rồi đấy nhỉ.

Khóe miệng Tiêu Dương khẽ nhếch, nụ cười sắc bén như dao, nhuyễn kiếm trong tay bỗng như mũi tên, âm thanh bùng bùng chói tai vang lên, nhuyễn kiếm lập tức chứa trong mình nội lực hùng hậu của Tiêu Dương, vù vù chớp động, tựa như trở thành một thanh thần khí chỉ trong nháy mắt.

- Khải kiếm thức!

Kiếm giơ lên, bầu trời tối đen dường như bao trùm một cảm giác lạnh lẽo từ đầu tới chân.

Hắn dùng kiếm rồi!

Trước đó có cầm kiếm, vung kiếm, xoay kiếm, nhưng mà, hắn còn chưa dùng tới kiếm ý thực sự!

Đó là kiếm pháp thuộc về Tiêu Dương!

Xoạt!

Gió lạnh quất thẳng vào mặt.

Tốc độ của đám roi dài trong mắt Tiêu Dương bỗng nhiên trở nên cực kỳ chậm rạp, mà kiếm của hắn thì nhanh như chớp.

Kiếm cũng như người, người chính là kiếm!

Hắn bay thẳng lên cao, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, áo trắng tung bay, trong tay là thần binh tuyệt thế, bao trọn đất trời.

- Cái gì?

Sắc mặt Mạc Cát hơi biến.

Soạt soạt soạt!

Mười chín người đồng thời mở to mắt, trên bầu trời đen như mực, giờ này đã chẳng còn bóng dáng áo trắng kia nữa.

- Ơ…

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Người vốn sắp mất mạng trong trận hình kín kẽ bỗng nhiên như xuyên qua được trận hình, vừa nhảy một cái đã… biến mất?

Không khí xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Không khí yên lặng bao phủ lên gương mặt tất cả mọi người.

Bỗng nhiên…

- Quảng hàn điện thượng ngân thiềm phi, thủy tinh cung trung ngọc long vũ!

Giọng nói vang vọng, tựa như phiêu tán từ trong không khí ra vậy.

Tựa như hồi chuông gõ mạnh lên linh hồn mỗi người có mặt ở đây.

Nơi giọng nói phát ra, tựa như ở phía trên bầu trời, truyền tới từ chín tầng mây.

Cả người Mạc Cát chấn động.

- Đây là…

Tinh thần đau đớn, cả người run lên đau đớn tựa như bị đâm thẳng vào người, sắc mặt y đại biến!

- Thanh Liên Kiếm Ca!

Cảm giác hít phải một ngụm khí lạnh!

Lúc này, một suy nghĩ bỗng xẹt qua trong đầu Mạc Cát…

- Rút lui!

Y vừa dứt lời, Mạc Cát là người đầu tiên lui vút về sau nhanh như sao băng…

Mà mười tám người còn lại chưa kịp phản ứng lại, trên đỉnh đầu bọn chúng, ngoài những ngôi sao lấp lánh ra, bọn chúng hình như còn nhìn thấy một đóa sen xanh đang rơi xuống!

Đây là một đóa sen xanh được tạo thành từ kiếm quang.

Thanh liên giáng thế, nhanh như sấm chớp.

Chỉ trong chớp mắt, đóa sen xanh đã bao trùm lên đầu mười tám người, phụt phụt phụt từng tia kiếm quang bắn ra, hơi lạnh thấu xương, khiến người ta run rẩy như cánh ve mùa đông!

- Chiêu thứ…

Giọng nói vừa mới vang lên được một nửa, giọng nói từ tốn mà khoan thai kia đã vang lên, ngắt lời người nói.

- Thanh Liên Kiếm Ca…

- Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay !

Viu! Viu! Viu! Viu!

Kiếm thế tựa như không gì cản nổi, kiếm ý vô tận trải rộng tới chân trời.

Không thể địch lại!

Chỉ trong nháy mắt, mười tám luồng kiếm quang đã “soạt soạt soạt”, quét qua mười tám cái bóng đen…

Mà nơi kiếm quang nhằm vào quả thực khiến người ta kinh ngạc vô cùng: giữa hai chân cả mười tám bóng đen!

Viu! Viu! Viu!

Từng tiếng gào thét đau đớn vang lên, mười tám “chú chim nhỏ” nhuốm máu bay thẳng lên trời…

Trời xanh, cò trắng mấy hàng bay!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)