Mạc Cát nở nụ cười.
Đôi mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Quanh đây trải rộng tai mắt của Thẩm gia, Thần Tiên Môn và Thiên Tử Các, nhưng không ai phát hiện động tĩnh gì hết, Mạc Cát đã nghi ngờ sát thủ Trường Bào không hề ở đây từ lâu rồi. Hiện giờ nghe Tiêu Dương nói vậy, y lại càng an lòng, sự tự tin trong mắt càng rõ.
Đêm nay, Tiêu Dương có chạy đằng trời!
- Chắc cũng hòm hòm rồi đấy.
Vốn dĩ Mạc Cát không tấn công nữa là vì đợi lúc này đây. Nhóm Ảnh Tiên của Thần Tiên Môn lẩn trốn ở nơi nào đó chắc hẳn đã qua đây rồi, hơn nữa cũng đã tìm được chỗ phù hợp để mai phục. Khi Mạc Cát bỗng nhiên vỗ vỗ tay, trong ngoài Trường Thành, vào đêm tối mờ mịt, từng bóng đen bỗng xuất hiện.
Viu! Viu! Viu!
Tổng cộng có tất cả mười bóng đen, trong tay mỗi bóng đen là một cây roi dài màu đen, bọn chúng bao vây Tiêu Dương đủ mọi góc, mọi phương hướng, chỉ vẻn vẻn để lại một chỗ trống. Một làn gió nhẹ quét qua, bóng người Mạc Cát nhẹ nhàng lấp đầy chỗ trống ấy.
Mười chín người tạo thành một trận thế kỳ lạ, bao vây chặt Tiêu Dương.
Không khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mười tám người của nhóm Ảnh Tiên sắc mặt bình thản, cầm roi đen trong tay, ánh mắt hờ hững, không chút thay đổi, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ, mặc gió lạnh thấu xương quét qua.
Khí thế mạnh mẽ, tựa như có thể khiến trời long đất lở!
Lúc này, trong lòng Tiêu Dương đứng giữa không khỏi chấn động vô cùng, con ngươi hơi co rụt, nhẹ dịch chuyển một bước nhỏ, chống cự khí thế mạnh mẽ này.
Chỉ lát sau thôi, Tiêu Dương sẽ đối mặt với thử thách thực sự đầu tiên từ sau khi đến với xã hội hiện đại!
Sau khi chiến đấu với hai cường giả của Thẩm gia và sát thủ Huyết Ma, nội lực của Tiêu Dương đã tiêu hao không ít. Xét về nội lực, hắn ngang ngửa Mạc Cát! Nhưng mà, nhóm Ảnh Tiên mười tám người bỗng nhiên xuất hiện này liên thủ cùng Mạc Cát, thực lực bỗng tăng vọt gấp mấy lần!
Thực lực như vậy đã cao hơn hắn rồi!
Tiếp theo hắn quả thật phải đối mặt với một trận ác chiến!
Mạc Cát nhìn ra điều này, lúc này trên gương mặt y là nụ cười khiêu khích, giọng nói mang theo ý mỉa mai:
- Nghe đồn bên trong bí tịch Tửu Tiên chứa đựng vô số võ công xuất thần nhập hóa! Năm xưa Tửu Tiên Thái Bạch Kiếm Tôn cũng nhờ có Thanh Liên Kiếm Ca trong bí tịch Tửu Tiên mà áp cả quần hùng, trở thành người sáng lập bất hủ của dòng dõi Kiếm Tôn. Còn Tiêu Dương mày thì…
Mạc Cát cười ha ha, chầm chậm giơ roi dài trong tay lên:
- Tao muốn xem chút xem, sau khi Quý Phi Túy Tửu đã thất truyền ngàn năm xuất hiện, thì liệu Thanh Liên Kiếm Ca có tái xuất giang hồ lần nữa không!
Mặc Cát nói năng càn rỡ ngang ngược, bởi y nhìn ra Tiêu Dương không thể có trong tay Thanh Liên Kiếm Ca được! Trong lịch sử, dù khi bí tịch Tửu Tiên vẫn chưa thất truyền, người có thể luyện thành Thanh Liêm Kiếm Ca trong cả dòng dõi Kiếm Tôn chỉ có mình Thái Bạch Kiếm Tôn mà thôi.
Kiếm thuật cao siêu, lại không ai kế thừa!
Đôi mắt Tiêu Dương sắc bén như kiếm, lạnh lùng liếc Mạc Cát, trong đôi mắt là ánh sáng lạnh lẽo.
- Đuối phó với đám cướp giật chúng mày, không cần Kiếm Ca!
- Nói khoác không biết ngượng.
Mạc Cát cười lạnh, lạnh lùng nói:
- Tiêu Dương, nếu tao là mày, nhất định sẽ đồng ý làm một cuộc giao dịch với tao đấy.
Hơi ngừng, chưa đợi Tiêu Dương lên tiếng, Mạc Cát đã nói tiếp, giọng nói bình tĩnh:
- Mày hẳn là đã cảm nhận được thực lực của nhóm Ảnh Tiên Thần Tiên Môn! Nếu mười tám người này liên thủ, chẳng tốn chút sức lực cũng có thể đánh bại cường giả ở nơi này như Thẩm Thiên Vân, còn thêm sự phối hợp của tao nữa thì cho dù là cường giả có cảnh giới Thực khí tứ vân cũng có thể sống mái một phen!
- Mày không có chút cơ hội nào đâu! Cho dù mày có dùng Thanh Liên Kiếm Ca, cũng không thể thắng được đâu!
- Rốt cuộc mày muốn gì?
Tiêu Dương nhíu mày.
Thấy Tiêu Dương có vẻ thỏa hiệp, Mạc Cát nhếch môi nở nụ cười lạnh.
Tấn công hắn mà không tấn công, đương nhiên còn có mục đích khác nữa.
- Giao tâm pháp võ học Quý Phi Túy Tửu ra đây!
Mạc Cát trực tiếp nói.
Hai mắt Tiêu Dương hấp háy như sao. Lát sau, hắn ngửa đầu cười ha hả, vừa dứt tiếng cười, hắn quét mắt nhìn Mạc Cát:
- Chỉ dựa vào mày?
- Chỉ dựa vào tao!
Mạc Cát quất roi dài trên không một cái, bầu trời thăm thẳm bỗng vang lên tiếng nổ mạng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mười tám người áo đen đồng thời giơ roi, tiếng roi ghê người đồng loạt vang lên, khí thế mạnh mẽ vô cùng xông thẳng lên trời!
- Tao cho mày cơ hội vùng vẫy trước khi chết vậy.
Ánh sáng hung ác lóe qua đôi mắt Mạc Cát, roi dài quất về phía áo trắng đang bị bao vây.
Gió lạnh thấu xương quét qua.
Áo trắng đứng chắp tay, rỗi bỗng nhiên, nhẹ nhàng đặt tay xuống bên xông, khẽ xoay cổ tay.
Viu!
Một tia kiếm sáng lòa hiện lên, tiếng vang như rồng ngâm.
Nhuyễn kiếm sáng chói được rút ra khỏi vỏ.
Ý chí chiến đấu trong mắt Tiêu Dương càng thêm đậm…
- Tới đi! Chiến một trận!