Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 556: Tới nào! chiến một trận! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Vạn Lý Trường Thành, công trình vỹ đại từ ngàn xưa dần lộ rõ dưới ánh trăng, con rồng cực lớn phủ phục giữa núi non ngàn năm nay dường như đã ngẩng đầu thức tỉnh sau khi nếm mùi máu tươi.

Trăng tròn vành vạnh, áo trắng nhảy thẳng lên cao, tựa như mang theo mặt trăng trên lưng mình, dao găm sắc bén trong tay vẽ lên không trung, vòng tròn sáng loáng mà sắc bén tỏa ra ý lạnh khiến người ta run rẩy.

Một dao rạch ngang trời, bay từ trên không thẳng xuống phía Mạc Cát ở dưới…

Trong lòng Tiêu Dương biết, đêm nay, kẻ thực sự có khả năng uy hiếp tới hắn là kẻ được xưng đồ đệ thứ hai của Bình tiền bối Thần Tiên Môn – Thần Tiên Mạc Cát!

Huy động lực lượng trong mình, dao găm nhanh chóng lao về phía Mạc Cát.

Trước đó Mạc Cát suy đoán không sai, thực lực hiện giờ của Tiêu Dương, quả thực là hậu kỳ Thực khí tam vân.

Nhưng đây tuyệt đối không phải thực lực của Tiêu Dương ở triều Đại Tống!

Là trạng nguyên văn võ song toàn trẻ tuổi tài giỏi bậc nhất Đại Tống, cùng với sự cố gắng không ngừng trong võ học cộng thêm tư chất cao đến nghịch thiên của hắn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cảnh giới võ học của hắn đã vô cùng cao siêu. Nếu không, khó mà trốn thoát được từ trong tử lao hoàng cung – nơi cao thủ nhiều như mây.

Có điều, trong quá trình đó, Tiêu Dương gánh chịu không ít vết thương, hơn nữa rơi xuống vách núi, cuối cùng chẳng hiểu sao lại xuất hiện trên khe suối ở Minh Châu. Tuy những vết thương trên người đã biến mất trong quá trình kia, nhưng cùng với đó là, cảnh giới võ học của hắn cũng tụt dốc thê thảm so với trước.

Đương nhiên, dựa vào cảnh giới hậu kỳ thực khí tam vân của mình, tại thời hiện đại, Tiêu Dương vốn đã được coi là thiên tài khiến cả đám người tròn mắt khiếp sợ! Đặc biệt là ở khắp Viêm Hoàng, người có thể đạt tới cảnh giới hậu kỳ Thực khí tam vân đã rất ít rồi. Nhất là đám người trẻ tuổi từ ba mươi đổ lại, thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thái tử của Thiên Tử Các Viêm Hoàng, là một người như vậy.

Ầm!

Một tiếng nổ ầm vang, rúng động đêm tối!

Bóng roi thoáng hiện lên, roi dài di chuyển, cây roi dài khoảng gần hai mét tựa như một con rắn linh hoạt vọt ra từ trong người Mạc Cát, tốc độ nhanh như tia chớp, vừa vặn đập trung dao găm Tiêu Dương phi tới.

Leng keng!

Không trung tóe lửa, sau đó là tiếng leng keng, dao găm rơi xuống đất, roi dài lao thẳng lên phía trước đầy hung mãnh, tựa như mãnh hổ xuống núi. Cây roi dài mạnh mẽ lúc này bỗng nhiên tấn công ác liệt, trong không khí không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm cực mạnh. Bóng roi dài màu bạc tựa như lồng sắt, vây chặt bóng người màu trắng bên trong.

Áo chắng chuyển động, bóng người tao nhã chỉ dùng bộ pháp nhẹ nhàng di chuyển, bước đi trên không!

Quý Phi Túy Tửu!

Đôi mắt Mạc Cát xẹt qua tia ghen tị và oán hận.

Đây là một bộ thân pháp cực kỳ thần kỳ, cho dù không địch lại được đối phủ, chỉ cần dựa vào bộ thân pháp thần kì trong bí tịch Tửu Tiên này thì chắc chắn sẽ không rơi vào thế bại, có thể đào thoát trong tay kẻ địch mạnh.

- Quý Phi Túy Tửu!

Mạc Cát thu lại ánh nhìn ghen ghen trong mắt, cả người toát ra hơi thở lạnh băng:

- Trái lại tao muốn xem thử xem, nội lực mày có thể duy trì bộ thân pháp này tới lúc nào.

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi lóe lên tia kinh ngạc.

Đây là người đầu tiên nhận ra thân pháp của hắn.

- Không ngờ, đường đường là dòng dõi Kiếm Tôn mà lại làm tay chân cho sát thủ!

Mạc Cát vừa điều khiển roi dài trong tay tạo thành tấn công không chút kẽ hở, vừa nở nụ cười mỉa:

- Dòng dõi Kiếm Tôn hóa ra vẫn chưa biến mất hoàn toàn?

Tiêu Dương là đệ tử của sát thủ Trường Bào, nên Mạc Cát suy đoán vậy cũng chẳng có gì sai.&Giữa không trung, thân mình Tiêu Dương liên tục di chuyển mấy mét, thân thể tựa như chuồn chuồn đạp nước. Sau khi nhảy xa mấy mét nữa thì hắn đã đứng trên tường thành, giương mắt nhìn Mạc Cát với ánh mắt nghi ngờ:

- Mày có ý gì? Dòng dõi Kiếm Tôn?

Mạc Cát sửng sốt rồi cười ha ha:

- Thật không ngờ, dòng dõi Kiếm Tôn biến mất trăm năm, giờ xuất hiện lại rồi mà ngay cả thân phận của mình cũng không dám thừa nhận.

Tiêu Dương càng không dám thừa nhận, Mạc Cát càng yên tâm. Điều này chẳng phải nói lên rằng, tuy dòng dõi Kiếm Tôn nghỉ ngơi tu dưỡng cả trăm năm nhưng vẫn chưa thể đạt tới thực lực có thể chống lại Thần Tiên Môn hay sao? Chỉ e là “Quý Phi Túy Tửu” này cũng chỉ có được trong dịp tình cờ nào đó thôi, nhất định vẫn chưa tìm thấy bí tịch Tửu Tiên thực sự.

Lúc này, Tiêu Dương hơi nhướn mày, liếc nhìn Mạc Cát, lát sau bỗng lên tiếng hỏi dò:

- Ý của mày là, Quý Phi Túy Tửu… là võ học của “dòng dõi Kiếm Tôn” ấy hả?

Trong lòng Tiêu Dương quả thực rất nghi ngờ.

Võ học mà hắn học được đều học từ trong cuốn sách vô danh gia truyền nhà mình, hơn nữa rất ít lộ ra trước mặt người ngoài. Mãi tới khi hắn thi đậu võ trạng nguyên, Tiêu Dương mới nổi tiếng ở triều Đại Tống cao thủ nhiều như mây, xuất hiện đầy bất ngờ! Hơn nữa, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn bị Hoàng đế ban chết!

Cho nên, hắn căn bản chưa kịp tìm hiểu rõ môn phái võ nghệ mà mình học được là ở đâu tới.

Hiện giờ thấy Mạc Cát nói như vậy, lúc này Tiêu Dương bỗng tò mò vô cùng.

Dòng dõi Kiếm Tôn, rốt cuộc là môn phái nào vậy?

Mà ngay cả Thần Tiên Môn của Mạc Cát, trước giờ Tiêu Dương cũng chưa nghe nói.

Thử nghĩ mà xem, một thiên tài chỉ mới hai mươi tuổi, cả ngày nghiên cứu võ học trong cuốn điển tịch vô danh, còn vì để đỗ Văn trạng nguyên mà học đủ thứ thi thư, luyện đủ thứ ca phú, cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý, xem tướng bấm tay vân vân… thì lấy đâu ra thời gian tiếp xúc với thế giới bên ngoài chứ?

Lúc này, trên gương mặt Mạc Cát là nụ cười lạnh lùng. Trong mắt y, rõ ràng Tiêu Dương đang giả ngu.

Có điều không sao hết, đêm nay, mạng của hắn chắc chắn sẽ thuộc về y.

- Bảo sư phụ Trường Bào của mày xuất hiện đi!

Mạc Cát mở miệng nói, hai đầu lông mày toát ra ý cười lạnh lẽo:

- Nếu không, e là thiên tài dòng dõi Kiếm Tôn khó khăn lắm mới bồi dưỡng được, sẽ đi đời nhà ma mất thôi!

Tiêu Dương nhướn mày.

Hắn căn bản chẳng biết dòng dõi Kiếm Tôn là gì hết, mà Mạc Cát cứ nhắc đi nhắc lại, nhưng lại không có ý sẽ trả lời hắn, điều này khiến hắn cảm thấy phiền muộn không thôi.

Cho dù muốn đóng phim thì trước tiên cũng phải đưa người ta kịch bản đã chứ.

- Sư phụ tao?

Tiêu Dương máy máy mắt:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)