Thân mình sát thủ Huyết Ma phóng nhanh về phía trước, rồi bỗng dừng khựng lại như thắng phanh, không khỏi chấn động nhìn phía trước.
Lúc này, bóng áo trắng kia đã xuất hiện trước mặt y tự bao giờ.
Ánh mắt y chỉ còn lại sự kinh sợ!
Thực sự quá nhanh!
Từ trước tới giờ Huyết Ma cực kỳ tự tin với tốc độ của bản thân, nhưng mà y lại bị người trước mặt này dễ dàng bắt kịp.
Khẽ hít một hơi khí lạnh.
- Mạng của tao, mày cứ lấy ở đây thôi.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn sát thủ Huyết Ma:
- Không cần lần sau đâu, mày chỉ còn cơ hội lần này thôi.
Tiêu Dương tuyệt đối không cho phép một con rắn độc như vậy có thể lần theo hắn bất cứ lúc nào. Nếu đêm nay sát thủ Huyết Ma không chết, sau này hắn sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.
Vì vậy, Tiêu Dương chỉ có thể giết chết Huyết Ma.
Sát ý trong đôi mắt hắn từ từ lan rộng.
Gió lớn quét qua, mái tóc đỏ rực của Huyết Ma bị thổi tung lên. Lúc này, khuôn mặt của y rốt cuộc cũng lộ ra trước mặt Tiêu Dương.
Xấu quá!
Ngũ quan tựa như xoắn lại một cục, cực kỳ xấu, khiến người ta cảm thấy hung dữ như loài dã thú. Khuôn mặt này nếu bước ra đi ngoài đường cái thì chắc sẽ dọa không ít người ngất xỉu.
- Nhìn như vậy mà vẫn có mặt mũi sống trên đời này à?
Tiêu Dương bỗng nhiên tò mò hỏi.
Thế là, khuôn mặt sát thủ Huyết Ma càng thêm dữ tợn, cả người run bần bật:
- Câm mồm!
Viu!
Dao găm trong tay nhanh chóng lao về phía Tiêu Dương.
Ngoại hình của sát thủ Huyết Ma, cũng chính là vảy ngược yếu ớt nhất trong lòng y, không thể để bất cứ kẻ nào chạm vào!
- Ông mày phải giết mày!
Soạt soạt soạt!
Cùng với giọng nói điên cuồng của sát thủ Huyết Ma, bóng dao sáng loáng sắc bén xẹt qua, tạo thành từng tia sáng trên bầu trời đêm, trên dãy núi trùng điệp ngút ngàn của Vạn Lý Trưởng Thành, y bắt đầu liều mạng tấn công!
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên lạnh buốt. Hắn bỗng nhiên bắn ngón tay, một tia sáng bạc lại bắn ra.
Phi châm đoạt mạng!
Viu!
Bóng người sát thủ Huyết Ma né tránh sự tấn công của phi châm một cách khó khăn, dao găm bỗng rời tay bay thẳng lên rồi chưa được ba mét lại vòng trở về, nhằm thẳng ngực Tiêu Dương lao tới…
Giữa bầu trời đêm, Tiêu Dương nhảy lên trên không.
Sát thủ Huyết Ma lại kéo mạnh sợi dây vàng mảnh như sợi tóc lần nữa, dao găm lại xoay chuyển giữa không trung, đâm thẳng về phía sau lưng Tiêu Dương. Một loạt những đợt tấn công nhanh như tia chớp, Huyết Ma đang đánh cược lần cuối!
Ầm!
Ánh sáng màu bạc trở nên sáng ngời, đôi mắt Tiêu Dương sáng ngời, thân mình hơi dừng lại giữa không trung, trở mạnh tay bắt một phát, cầm luôn lấy chuôi dao.
Soạt!
Cổ tay Tiêu Dương vặn mạnh, lập tức cắt đứt dây mảnh màu vàng.
- Hừ! Sát thủ?
Lúc này, đôi mắt Tiêu Dương lạnh lùng vô cùng, sát ý tuôn ra ào ạt, giơ dao găm vừa bắt được lên, lao mình xuống dưới:
- Khi sát thủ gặp sát thần thì chỉ có một kết cục thôi!
Mà kết cục này, Tiêu Dương dùng hành động nói rõ!
Viu! Viu! Viu!
Ba tia sáng bạc lóe lên dưới ánh trăng, tựa như gợn sóng nhộn nhạo, tỏa ra sự lạnh lẽo cùng cực. Nhìn có vẻ như được bắn ra từ một phía nhưng quỹ đạo chuyển động lại cực kỳ khó lường, tựa như chỉ là một cây châm nhưng có thể biến thành vũ khí giết người dù ở vị trí nào.
Con người sát thủ Huyết Ma trợn trừng, gần như vô thức lui người ra sau…
Chỉ cảm thấy trước mắt bỗng hiện lên tia sáng bạc!
Áo choàng đỏ rực bỗng khựng lại trên không, gió nhẹ thổi qua, bóng áo trắng đã xuất hiện sau lưng sát thủ Huyết Ma, nhẹ đẩy dao găm trong tay vào, mảng máu đỏ tươi dần dần lan tràn…
Ầm!
Giữa không trung, đôi mắt sát thủ Huyết Ma trợn trừng, đã không còn tiêu cự. Lát sau, cái đầu y tựa như bị người ta vặn rời ra vậy, trực tiếp lăn lốc xuống dưới…
Rầm!
Đầu rơi xuống trước, sau đó thân mình mới ngã xuống cái rầm.
Sát thần giáng lâm, một đao đứt đầu!
Viu! Viu! Viu!
Bóng người Tiêu Dương không hề dừng lại, cũng chẳng liếc nhìn cái xác không đầu đang rơi xuống từ muôn trùng núi non xuống của sát thủ Huyết Ma mà quay trở về tường thành, quay đầu nhìn về phía Mạc Cát…
Kẻ địch thực sự đêm nay!