- Chẳng lẽ dòng dõi Kiếm Tôn đã tìm về được bí tịch Tửu Tiên thất truyền ngàn năm ư? Hay là, chỉ tìm được thân pháp Quý Phi Túy Tửu về thôi?
Phải biết rằng bên trong bí tịch Tửu Tiên có biết bao tuyệt kĩ cao thâm khiến vô số người tập võ đều tha thiết đó!
Tìm về một phần và tìm về được tất cả khác nhau nhiều lắm.
Nói tóm lại, một tín hiệu mãnh liệt rung lên trong đầu Mạc Cát…
Dòng dõi Kiếm Tôn xuất hiện rồi!
- Quý Phi Túy Tửu, bí tịch Tửu Tiên!
Ánh mắt Mạc Cát chỉ còn lại sự rung động, đồng thời không kìm lòng được mà nói ra câu này.
Đây là thứ có sự hấp dẫn không thể chối từ với tất cả những người tập võ. Nếu có thể học được tuyệt học bên trong bí tịch Tửu Tiên, một khi thành công, ngạo nghễ xưng bá thiên hạ là chuyện hoàn toàn có thể.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh!
Tất cả những điều này chỉ là suy nghĩ trong lòng Mạc Cát mà thôi.
Cuộc chiến sẽ không chỉ vì suy nghĩ của Mạc Cát mà dừng lại.
- Tấn công phạm vi rộng!
Lần đánh lén đầu tiên của Huyết Ma bất ngờ thất thủ, thứ y đâm phải chỉ là một ảo ảnh. Đồng thời, âm thanh vang vọng của Thẩm Băng Sơn cũng cất lên.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu đã không biết Tiêu Dương thật ở đâu thì cứ tấn công tất là được.
Từ đó có lẽ có thể ép Tiêu Dương thật lộ diện.
- Tụ Khí Đạn!
Vừa dứt lời, tự Thẩm Băng Sơn đã ra tay trước, Tiêu Dương khó đối phó hơn suy nghĩ của ông ta gấp trăm vạn lần. Một chiêu này là toàn bộ lực lượng mạnh mẽ nhất trên mình mà Thẩm Băng Sơn có thể huy động được.
Lần tấn công này khiến ông ta dốc toàn bộ sức lực của bản thân!
Đạn khí ào ào xuất hiện trong bầu trời đêm, gần như làn đạn bao trùm lên tất cả những áo bóng trắng, tấn công bằng hết mấy chục bóng áo trắng.
Soạt soạt soạt!
Mỗi viên đạn đều xuyên qua người Tiêu Dương ảo ảnh, diện tích tấn công lớn như vậy mà hình như không thể phá giải Giai nhân thiên thu của Tiêu Dương!
Lúc này, Thẩm Thiên Vân cũng không nhàn rỗi. Ông trợn trừng mắt, bỗng nhún người nhảy lên phía trước, mười ngón tay quấn quanh không gian, ngân hà vạn trượng phía trên bỗng càng thêm rộng rồi sáng chói, tựa như pháo hoa bắn ra bốn phía, ánh sáng chói mắt sáng lòa trong bầu trời đêm. Trong ánh bạc là sự lạnh băng vô tận của nước.
- Tích Thủy Xuyên Thạch!
Từng bọt nước lao thẳng xuống dưới như mưa sa.
Sát thủ Huyết Ma cầm trong tay con dao găm lạnh như băng, bộ quần áo đỏ rực bao bọc khắp người, mái tóc nhuộm đỏ bay tán loạn trước mặt, chẳng thấy rõ mặt mũi. Lúc này, y lại tụ lực lần nữa, chuẩn bị tấn công lúc Tiêu Dương bị hai cường giả kia ép tới mức người thật phải xuất hiện…
Lúc đó sẽ lại là một thời cơ để ra tay…
Có điều, để y phải thất vọng rồi.
Nếu “Giai nhân thiên thu” dễ bị phá giải như vậy thì sẽ không trở thành thân pháp mạnh nhất trong bí tịch quý giá nhất của dòng dõi Kiếm Tôn!
Cho dù lúc này Tiêu Dương chỉ vẻn vẹn thi triển chút xíu.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Khi sức tấn công ào ào như mưa kia rơi lên hơn ba mươi ảo ảnh, tất cả ảo ảnh đều chuyển động, rồi di chuyển theo cách cực kỳ kỳ lạ, nhanh chóng thay đổi vị trí của bản thân.
Tựa như xuyên thẳng qua kẽ hở giữa những giọt mưa.
Vẫn chưa dừng lại ở đây.
Bỗng nhiên, ảo ảnh bỗng tản ra khắp phía, trên bầu trời, nơi nơi đều có bóng dáng ảo ảnh.
- Muốn chạy?
Sát ý đong đầy mắt Thẩm Băng Sơn.
Tuy rằng cũng có ảo ảnh lao về phía ông ta, nhưng ông ta chắc mẩm ảo ảnh đó chắc chắn không phải Tiêu Dương thật. Tiêu Dương thật nhất định nằm trong số những ảo ảnh đang chạy tán loạn ra khắp phía kia.
Thấy ảo ảnh xông tới, Thẩm Băng Sơn chỉ đưa tay lên tạo một bức tường khí chặn cho có lệ, và rồi…
Ầm một tiếng, tường đổ nát!
Tấn công thật!
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn đại biến, ông ta còn chưa kịp phản ứng thêm nữa thì cảm thấy gió lạnh quét lên ngực mình, chưởng phong tới rồi…
Ầm!
Máu tươi lại đổ.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn tái nhợt, con ngươi trở nên ảm đạm không màu, bịch một tiếng, nặng nề đập lên tường thành cứng rắn. Chỉ trong nháy mắt ấy, gió mạnh lại quét qua, xông thẳng phía Thẩm Thiên Vân.
Chuyển phòng thủ sang tấn công!
Thẩm Băng Sơn bỗng nhiên bị thương nặng khiến Thẩm Thiên Vân chấn động vô cùng, đang kinh ngạc hô lên một tiếng thì Tiêu Dương đã tấn công tới. Con ngươi Thẩm Thiên Vân chấn động, hất tay, một làn tên nhọn làm từ nước vọt ra.
Bóng người đón lấy mũi làn tên làm từ nước kia, tiếp tục xông lên, khi khoảng cách gần như bằng không, lại tựa như ảo ảnh vô hình xuyên thẳng qua làn tên bằng nước không chút khe hở.
- Thẩm Lão Các, đắc tội rồi!
Một giọng nói trong trẻo vang lên, áo trắng đã xuất hiện trước mặt, chưởng vào vai trái Thẩm Thiên Vân.
Ầm!
Thân mình Thẩm Thiên Vân rơi xuống, liên tiếp đạp đạp, lui về sau hơn mười bước rồi quỳ sụp xuống, ôm lấy bả vai, nhất thời khó lòng đứng lên được.
Nếu so sánh thì Tiêu Dương ra tay với Thẩm Thiên Vân đã nhân từ hơn rất nhiều khi xử lý Thẩm Băng Sơn. Dù gì Thẩm Thiên Vân cũng là một trong những người công nhận hắn đã thông qua thử thách của Thiên Tử Các. Còn Thẩm Băng Sơn lúc này thì đã bị thương nặng đến hôn mê luôn rồi.
- Tới mày rồi.
Sau khi bóng áo trắng liên tiếp đánh lùi hai người họ Thẩm xong, nhún người nhảy lên tường thành, nhìn bóng người màu đỏ như máu phía dưới một cách ngạo nghễ, sát ý khẽ lóe lên trong đôi mắt.
Nghe vậy, trái tim sát thủ Huyết Ma không khỏi đánh cái thịch, cầm chặt dao găm trong tay, lui về sau vài bước, ngẩng mặt nhìn Tiêu Dương thông qua khe hở giữa đám tóc tán loạn của mình. Lát sau, giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Thằng nhóc kia, mày đừng quên là, ngay cả thứ tự xếp hạng của sư tôn mày cũng ở sau tao. Mày muốn khiêu khích tao à?
- Nói nhảm! Đừng lãng phí thời gian nữa!
Tiêu Dương nhảy lên lao về phía sát thủ Huyết Ma, bóng áo trắng tựa như hạc trắng nhún mình bay lên cao rồi lao thẳng xuống dưới!
- Mày sai rồi, ông đây không khiêu khích mày, mà là đang… coi thường mày!