Viu!
Lúc này Thẩm Thiên Vân đã nhảy lên, đứng bên cạnh Thẩm Băng Sơn.
- Anh cả, anh sao rồi?
- Tôi không sao.
Thẩm Băng Sơn nhìn Tiêu Dương với ánh mắt lạnh lẽo, sát ý lồ lộ.
- Tiêu Dương!
Lúc này, Thẩm Thiên Vân quắc mắt nhìn sáng, mở miệng nói:
- Cậu đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa, nếu không, cho dù cậu là người của Thiên Tử Các, tôi chưa chắc đã bảo vệ được cậu.
Quả thực Thẩm Thiên Vân nói thật, cho dù là Huyết Ma hay Mạc Cát, chỉ cần một trong hai kẻ đó muốn lấy tính mạng Tiêu Dương, chưa chắc người ta sẽ nể mặt Thẩm Thiên Vân.
Nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ, Thẩm Thiên Vân thực sự không muốn Tiêu Dương chết.
- Tiếp tục phạm sai lầm?
Tiêu Dương cười khẽ, điềm tĩnh mở miệng:
- Thẩm tiền bối, thế nào là đúng, thế nào là sai cơ?
Khóe miệng hắn khẽ nhếch:
- Chuyện ông cho rằng là đúng, tôi lại nghĩ đó là sai cũng nên. Chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi.
- Đêm nay, tôi chỉ có một mục đích.
Tiêu Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng nói vô cùng kiêu ngạo, gằn từng tiếng.
- Hoặc là nhuộm đỏ Trường Thành bằng máu của mình rồi chết, hoặc là, sống tiếp một cách đầy kiêu ngạo!
Đêm nay, nếu như chiến thắng cả sự kết hợp của bốn thế lực bao trùm khắp cả Trường Thành này, Tiêu Dương quả thực có lý do để sống tiếp một cách đầy kiêu ngạo. Hơn nữa, hắn sẽ không bao giờ bị Nhà họ Thẩm quấy rầy nữa.
- Tao sẽ khiến niềm kiêu ngạo của mày vĩnh viễn bị chôn vùi nơi đây!
Ánh sáng trong mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên, bỗng nhiên phóng người xông lên.
Ầm! Ầm ầm ầm!
Khí thể trong không khí phát ra tiếng nổ, khí lưu xoay tròn tựa như tạo thành một cơn lốc xoáy, phi thẳng về phía trước...
- Anh cả!
Lúc này, Thẩm Thiên Vân đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Chỉ dựa vào thực lực của một mình Thẩm Băng Sơn, tuyệt đối không phải đối thủ của Tiêu Dương. Thẩm Thiên Vân vừa dứt lời đã xông thẳng lên trước.
Tia sáng màu bạc chiếu sáng một góc trời, một dòng nước lạnh như băng phun tới, lấp lánh long lanh.
Người có thuộc tính “thủy”!
- Vạn trượng ngân hà!
Thực lực đã trải quá sự huấn luyện bồi dưỡng của Thiên Tử Các không phải là thứ Thẩm Băng Sơn có thể so sánh. Có thể dựa vào ví dụ vô cùng chân thực vừa rồi để nói, tuy Thẩm Băng Sơn và Thẩm Thiên Vân đều có thực lực trung kỳ Thực Khí nhất vân, có điều xét về thực lực, Thẩm Thiên Vân mạnh hơn Thẩm Băng Sơn nhiều lắm.
Đối với việc sử dụng và lĩnh ngộ thuộc tính cũng như tâm pháp võ công trong võ học, chiêu thức võ học vậy! Thiên Tử Các có vô số chiêu thức vận dụng các loại thuộc tính, Thẩm Thiên Vân vừa ra tay, chất lượng của một chiêu “Vạn trượng ngân hà” này thôi mà uy lực đã vượt qua cả loạt chiêu thức Thẩm Băng Sơn dùng lúc trước.
Một dòng nước cao vạn trượng tựa như dòng thác bạc sáng chói đổ từ trên trời xuống, không khí xung quanh tựa như được bao phủ trong ánh sáng lạnh lẽo, nước ào ào tựa như dải ngân hà, trực tiếp đổ thẳng xuống đỉnh đầu Tiêu Dương.
Nhìn từ dưới lên, nó tựa như một con rồng màu bạc đang sống, bay lượn trên bầu trời đêm vậy. Nó quẫy đạp thân hình vĩ đại của mình, há chiếc miệng lớn của mình ra, chực nuốt chửng Tiêu Dương...
Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi lóe lên tia kinh ngạc, đồng thời hai mắt cũng ngời sáng, bóng người lướt xa mấy mét, chỉ thấy dòng sáng màu bạc trên đỉnh đầu theo sát không rời.
- Tốt lắm!
Ánh sáng trong mắt Tiêu Dương lại lóe lên!
Đây mới thực sự là thực lực của người có thuộc tính chứ!
Tiêu Dương đã khao khát có thể có một cuộc đọ sức với người mang thuộc tính từ lâu. Những người trước kia, tính cả Thẩm Băng Sơn đều chỉ là đám thường thường mà thôi! Căn bản không khiến Tiêu Dương dậy lên hứng thú cho được.
Hiện tại thì thực lực của Thẩm Thiên Vân là người mạnh nhất trong số những đối thủ Tiêu Dương đã từng gặp.
Đương nhiên, “trong số” này không bao gồm đệ tử thứ hai của Bình tiền bối – Mạc Cát, người nãy giờ vẫn chưa ra tay.
- Tiêu Dương! Rút kiếm ra đi!
Tiếng nói như sấm rền của Thẩm Thiên Vân vang lên.
Nếu Tiêu Dương đã là đệ tử của sát thủ “Trường Bào”, xét từ một kiếm giết chết Thôi Đồng kia, kiếm pháp của sát thủ Trường Bào nhất định rất cao thâm. Là đệ tử của Trường Bào, hẳn là kiếm pháp của Tiêu Dương không tồi.
Tiêu Dương cười ha hả đầy phóng khoáng, thân mình lắc bên này nhảy bên kia, tránh được mũi tấn công đầu tiên của con rồng màu bạc, nước lạnh như băng phóng ra, dường như mỗi giọt nước đều ẩn chứa sức mạnh cực lớn.
Quay người vươn tay, hắn đấm thẳng vào thân mình con rồng màu bạc kia, ở giữa dòng nước xuất hiện một vết nứt.
Một đấm đã đẩy lui!
Ánh mắt Tiêu Dương mang theo tia khiêu khích, ý chí chiến đâu dâng trào, nhìn Thẩm Thiên Vân, quơ quơ nắm đấm trong tay:
- Vẫn dùng đấm được thì sao phải dùng kiếm?
Rút kiếm, nhất định máu sẽ chảy.
Từ trước tới giờ Tiêu Dương chiến đấu theo kiểu thích gì làm nấy, hiện giờ hắn không thích rút kiếm, không ai ép được hắn.
Đương nhiên, trừ phi Thẩm Thiên Vân có thể dồn Tiêu Dương tới mức hắn phải rút kiếm!
- Khí Quyển Phong!
Khi đòn tấn công của Thẩm Thiên Vân vẫn chưa ngừng, lúc này, Thẩm Băng Sơn lại tấn công lần nữa, khí thể lại bắt đầu xoay tròn, khuấy động không khí. Chỉ chốc lát, cả không khí đều như đang gào thét, tựa như gió lớn bão cát trên sa mạc, khiến ánh mắt người ta khó lòng phân biệt mọi vật, chỉ đành để gió ác tấn công thân mình!
Phía trên đỉnh đầu, dòng thác như ngân hà trên tầng trời ào ào rơi xuống, bọt nước đầy trời, từng giọt nước đều mang theo sức mạnh khôn cùng.
Hai người mạnh nhất Nhà họ Thẩm liên thủ, chỉ thoáng chốc đã tuôn ra sức công phá cực kỳ mạnh mẽ. Hai luồng năng lực kết hợp, nặng nề giáng xuống, trong lúc nhất thời, cả người Tiêu Dương không khỏi phải liên tục lùi ra sau...
Ngay vào lúc Tiêu Dương lùi tới cạnh góc tường thành, ở một góc tối sau lưng hắn, một tia sáng màu đỏ bỗng lóe lên.
Viu!
Tia sáng màu đỏ sắc bén, đâm thẳng về phía sau lưng Tiêu Dương với tốc độ ngang ngửa sấm sét...