Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 550: Sống tiếp một cách đầy kiêu ngạo! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chấn kinh!

Ba quyền tựa như hời hợt mà lại có thể phá giải hai chiêu mạnh mẽ của Thẩm Băng Sơn. Trên bầu trời Vạn Lý Trường Thành, âm thanh ầm ầm vẫn còn vang vọng, càng bộc lộ rõ ràng sức mạnh của Tiêu Dương.

Muốn đánh ngã người này còn khó hơn cả việc san bằng một ngọn núi!

Tối nay Tiêu Dương cũng không tính che giấu thực lực của bản thân, ra tay trực tiếp mà lại ác liệt như gió, lấy cứng chọi cứng.

Tuy Vạn Lý Trường Thành vẫn phủ phục trên mặt đất, nhưng Tiêu Dương lại hiên ngang sừng sững.

Chói lòa thế gian!

- Đến đây đi!

Dưới ánh trăng, trong nháy mắt đặt chân xuống tường thành, bóng áo trắng ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như dao, điềm tĩnh mở miệng, trong giọng nói, dâng trào ý chí chiến đấu.

Đến đây đi!

Đến đây đi!

Đến đây đi!

Giọng nói khiêu khích tựa như sấm nổ bên tai Thẩm Băng Sơn, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi. Đối với sự khiêu khích trắng trợn của một tên nhóc nhỏ tuổi hơn mà ông ta lại không có niềm tin chiến thắng.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại thế như trẻ tre vừa rồi của Tiêu Dương, sắc mặt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia kiêng dè.

Thấy Thẩm Băng Sơn chần chừ không tấn công, Tiêu Dương nở nụ cười, giữa hai đầu lông mày là sự ngông cuồng:

- Tôi còn tưởng đêm nay nhà họ Thẩm sẽ bày ra thiên la địa võng dày đặc thế nào cơ, không ngờ, cũng chỉ thế này mà thôi!

- Câm mồm!

Thẩm Băng Sơn rống to, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo:

- Tiêu Dương, mày đừng có xấc xược! Đêm nay, bản gia chủ muốn thầy trò chúng mày chôn thây Trường Thành!

Vừa dứt lời, cả người Thẩm Băng Sơn lao vút lên, tựa như mang theo cuồng phong vũ bão, khí thế như ngàn vạn quân xông thẳng về phía Tiêu Dương. Ông ta giơ tay lên, một dòng khí lưu nhanh chóng xoay tròn trong không gian, lấy Thẩm Băng Sơn làm trung tâm, dần lan rộng ra xung quanh. Cả một vùng không gian quanh ông ta tựa như biến thành bọt nước trắng xóa nơi biển xanh sóng trào, có thể biến thành sóng thần nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.

Sự vận dụng của Thẩm Băng Sơn với thuộc tính “khí” đã đạt tới mức độ thượng thừa, hiện giờ ông ta khuấy động khí lưu khiến không khí chấn động, dùng cách chuyển động xoáy tròn tựa như lốc xoáy xông về phía Tiêu Dương. Chỉ cần Tiêu Dương bị cuốn vào trong vòng xoáy đó, Thẩm Băng Sơn lập tức có thể sử dụng khả năng khống chế khí của mình để xoắn đứt cổ Tiêu Dương.

Ra tay đầy mạnh bạo!

Lúc này, Thẩm Thiên Vân và Mạc Cát đứng một bên quan sát trận chiến, mắt không chớp tới một lần.

- Không ngờ thực lực của Tiêu Dương còn mạnh hơn những gì chúng tôi dự tính!

Ánh mắt Thẩm Thiên Vân lóe lên tia kinh ngạc. Dự tính mà ông ta nói, đương nhiên là dự đoán của những Các Lão trong Thiên Tử Các về thực lực của Tiêu Dương.

Lúc này Mạc Cát không kìm được mà nhíu chặt lông mày:

- Thẩm Băng Sơn chưa chắc có thể hạ Tiêu Dương.

Sắc mặt Thẩm Thiên Vân hơi do dự, liếc mắt nhìn về phía trận chiến, khẽ cau mày, nhìn thế cuộc trận chiến trước mắt. Thẩm Băng Sơn không ngừng thay đổi chiêu thức, khí thế cực lớn, vẫn luôn chiếm thế thượng phong. Nhưng, nếu nhìn kĩ ắt phát hiện ra, tuy Thẩm Băng Sơn tấn công vô cùng ác độc nhưng lại chẳng tạo ra được cho Tiêu Dương chút uy hiếp nào. Trái lại, thực lực của ông ta đang bị tiêu hao một cách nhanh chóng, mà Tiêu Dương vẫn chưa tốn chút công sức nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu Thẩm Băng Sơn không thắng nhanh chóng, thì chắc chắn sẽ bại.

Khí lưu trong không khí chấn động, nhưng Tiêu Dương có thân pháp tinh xảo huyền diệu nên chưa từng rơi vào bẫy rập trong vòng xoáy khí lưu của Thẩm Băng Sơn. Bóng người chớp nhoáng vô cùng kỳ ảo tựa như khói nhẹ lượn lờ, rất kỳ lạ, nhìn cứ như đang linh hoạt nhảy múa.

Thong dong bình tĩnh.

Cuộc chiến dần dần ác liệt, khí lưu trên Trường Thành bắt đầu chuyển động, tựa như mây như gió, chuyển động với tốc độ cực nhanh trong không gian.

- Khí bạo!

Giọng nói Thẩm Băng Sơn vang lớn, trong nháy mắt, một khí lưu cực kỳ mạnh mẽ hình tam giác bỗng xuất hiện cách Tiêu Dương chưa đầy một mét, ầm ầm nổ tung!

Ầm! Ầm!

Vù!

Gần như chỉ trong nháy mắt, bóng áo trắng đập tan luồng khí vừa tới gần...

- Khí bạo? Tôi thấy ông quả thực sắp nổ tung rồi đấy!

Tiêu Dương cười ha ha, vươn tay chưởng về phía lồng ngực Thẩm Băng Sơn.

Giây phút này, con ngươi Thẩm Băng Sơn co rút, giơ tay tiếp chưởng theo vô thức...

- Cẩn thận!

Thẩm Thiên Vân ở phía xa kinh ngạc gào lên.

Viu! Viu!

Chỉ trong khoảnh khắc, bóng áo trắng đã xuất hiện phía sau Thẩm Băng Sơn.

Mà màn tấn công vừa rồi, chẳng qua chỉ là chiêu giả.

- Không ổn!

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn đại biến, không kịp tránh cũng không thể thu chiêu lại, ông ta cảm giác có một nguồn lực mạnh mẽ đâm thẳng tới sau lưng mình, ông ta lập tức ngưng thụ khí lưu phía sau lưng mình.

Ầm!

Tựa như núi sụp vậy, vỡ vụn!

Ầm!

Chưởng phong đập lên lưng Thẩm Băng Sơn, mang theo sức mạnh khôn cùng,. Thẩm Băng Sơn không khỏi lăn một vòng, phun ra một búng máu, thân mình tựa như con diều đứt dây, rơi thẳng xuống Trường Thành.

Người phải máu nhuộm Trường Thành đầu tiên trong đêm nay chính là ông ta!

Viu!

Cố nén đau đớn toàn thân, Thẩm Băng Sơn vội dựng người dậy, che ngực, khóe miệng còn vương máu tươi, nhìn bóng áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống trường thành với vẻ khó lòng tin nổi.

Mặc dù Tiêu Dương không yếu, nhưng tuyệt đối không phải người Thẩm Băng Sơn luôn coi là đối thủ. Người mà ông ta vẫn luôn muốn đối phó là Trường Bào cơ. Đối với ông ta mà nói, chẳng qua chỉ là “tiện tay” giết cả Tiêu Dương mà thôi.

Không thể ngờ được rằng, cái người ông ta vốn cho rằng có thể thuận tay giết được này lại đánh cho ông ta tan tác.

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn tím tái cả đi, cả người run run vài cái, nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Băng Sơn vang lên...

- Giết nó! Thêm một nửa thù lao!

Câu nói này của Thẩm Băng Sơn, đương nhiên là nói với Huyết Ma đang ẩn núp gần đó rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)