Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 549: Dời núi thì dễ, chứ dời tiêu dương khó lắm đấy! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thẩm Thiên Vân chầm chậm tiến lên, nói:

- Hai thiếu gia Nhà họ Thẩm đã chết, là cháu ruột của ta. Tiêu Dương, mục tiêu đêm nay của chúng ta không phải cậu, cậu bảo sư phụ Trường Bào của mình xuất hiện đi.

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Dương lóe lên.

Ba người phía trước đều nhìn rõ điều này, sắc mặt đều tỏ vẻ đã hiểu. Quả thực như dự đoán, chắc chắn sát thủ Trường Bào đang ẩn nấp đâu đó xung quanh.

- Thủ đoạn lừa trẻ con này, đừng làm cho thêm mất mặt.

Mạc Cát lạnh lùng mở miệng, khí thế mạnh mẽ khôn cùng tỏa ra, tựa như thủy triều, ào ào xông thẳng về phía Tiêu Dương, giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý bén nhọn:

- Bảo Trường Bào ra đây ngay, nếu không, chết!

Đối với Thần Tiên Môn rõ ràng là thù giết chết Thôi Đồng quan trọng hơn so với cái chết của ba tên thanh niên kia.

Tiêu Dương nhìn về phía Mạc Cát:

- Anh chính là cái tên Mạc nhị sư huynh của Thần Tiên Môn đó hả?

- Hừ!

Mac Cát chầm chậm tiến lên trước, hơi thở ác độc sắc bén lập tức dồn cả lên khuôn mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười ha ha, chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Thấy vậy, ánh mắt Thẩm Băng Sơn không khỏi lóe lên tia sáng, híp mắt:

- Nếu sát thủ Trường Bào đã như rùa rút cổ không dám xuất hiện, vậy thì chỉ đành giải quyết mày trước thôi.

Nếu quả thực Tiêu Dương và sát thủ Trường Bào là thầy trò, không người thầy nào trơ mắt nhìn học trò xuất sắc của mình bị giết.

Tấn công Tiêu Dương!

Đương nhiên Trường Bào sẽ xuất hiện!

Vù!

Người đầu tiên ra tay là Thẩm Băng Sơn, tay run một cái, một dòng khí tựa như hóa thực lan tràn trong không khí vào đêm lạnh.

- Thuật ngưng khí!

Thẩm Băng Sơn là một người có thuộc tính “khí”, tuy chiêu thức của người này khác với Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn mà Tiêu Dương đã từng giao đấu nhưng hiệu quả thì đều như nhau. Có thể điều khiển dòng không khí, ngưng tụ thành tầng, hơn nữa lan tỏa nhanh chóng, tựa như có thể tạo không khí thành một ngọn núi nhỏ trong nháy mắt, lao thẳng về phía Tiêu Dương!

Thực lực của Thẩm Băng Sơn lúc này hẳn là trung kì Thực Khí nhất vân, không kém hơn Thôi Đồng là bao!

Cường giả có thể đạt tới cảnh giới Thực Khí thì phần lớn chỉ quanh quẩn ở tiền kỳ Thực Khí Nhất Vân mà thôi, nên thực lực trung kỳ Thực Khí Nhất Vân của Thẩm Băng Sơn đã coi như là không tồi rồi.

Đương nhiên, cho dù là một người cũng có thực lực trung kỳ Thực khí nhất vân, cũng có thể bị một chiêu này giết chết lập tức! Thực lực của một cường giả, không chỉ xét ở thực lực cảnh giới cao hay thấp mà là sự vận dụng tổng hợp của người đó với nội lực, với võ học học được, với vận dụng chiêu thức, với kinh nghiệm giao đâu vân vân... Nếu chỉ dựa vào cảnh giới tu vi để xét ai hơn ai kém rồi khinh địch thì kẻ đó cách cái chết chẳng còn xa nữa.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dòng khí được ngưng kết kia đã áp sát Tiêu Dương chỉ trong nháy mắt.

Lúc này, trong tầm mắt của mấy người, bóng người màu trắng dưới ánh trăng, đai lưng bay bay lay động, nhưng lại chẳng có ý né tránh, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, có cảm giác dù Thái Sơn sập xuống ngay trước mặt, hắn cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.

Vẫn không nhúc nhích, khí ngưng đã áp sát!

Bóng người áo trắng đã bị khí thế mạnh mẽ từ khí ngưng bao trùm cả thân mình...

Thẩm Băng Sơn nở một nụ cười khinh bỉ:

- Nhuốm máu Trường Thành đi!

Ầm!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, tựa như núi lở, dư âm vẫn còn quẩn quanh bốn phía, chấn động giữa núi non.

Khí ngưng được ngưng tụ kia lập tức vỡ tung tóe, dần dần mờ mịt như mây rồi biến mất không thấy tung tích. Giờ khắc này, một màu áo trắng dần dần hiện ra, khuôn mặt vẫn ung dung tiêu sái như trước, tay phải nắm thành nắm đấm hướng thẳng ra phía trước, hệt như chỉ hời hợt quăng ra một đấm mà đã khiến khí ngưng tấn công của Thẩm Băng Sơn tan thành mây khói.

Giờ phút này, đồng tử ba kẻ phía trước cùng lúc co rút.

- Cũng chỉ có vậy thôi.

Tiêu Dương thu tay khẽ cười, giương mắt nhìn Thẩm Băng Sơn:

- Lại nữa không?

Trong giọng nói mang theo sự khiêu khích trêu chọc.

Cũng chỉ có vậy thôi?

Sát ý trong mắt Thẩm Băng Sơn càng đậm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Trong khoảnh khắc, thân hình to lớn dường như càng trở nên lớn hơn, sức mạnh to lớn không ngừng lan tràn.

- Song Sát Vân!

Viu! Viu!

Tựa như hô mưa gọi gió vậy, bước chân Thẩm Băng Sơn ầm ầm vang vọng. Trên Vạn Lý Trường Thành vang lên tiếng bước chân ầm ầm tựa như trống trận giục giã, ánh trăng lờ mờ càng trở nên âm u hơn. Khí lưu cuồn cuộn điên cuồng, mang theo sát khí ngập trời, đâm thẳng vào linh hồn người ta.

Hai luồng khí hình đám mây đen kịt một trái một phải nhanh chóng tụ lại với nhau; hơi thở mạnh mẽ dường như khiến cả đất trời cảm thấy áp lực. Giờ phút này, Thẩm Băng Sơn không chút che giấu thực lực của bản thân ông ta!

Lực lượng thực sự hình như đã gần đạt tới hậu kỳ Thực Khí Nhất Vân rồi!

- Đi đi!

Mạnh mẽ đẩy hai tay ra, hai luồng khí hình mây đen hung hăng phóng lên phía trước nhanh như điện, lao về phía Tiêu Dương chỉ trong nháy mắt...

- Ha ha! Hay đấy!

Cùng với tiếng cười sang sảng cực kỳ phóng khoáng, trên trường thành xuất hiện một bóng áo trắng, không lùi bước, trái lại còn tiến lên, lao thẳng về phía hai luồng mây đen. Tiếng cười không ngớt, tay phải cuộn thành nắm đấm, nhanh chóng vươn ra.

- Phá cho ông! Phá!

- Phá!

- Phá!

Giọng nói không ngừng vang vọng giữa núi non trùng điệp, một chữ “phá” hiên ngang đất trời,

Thế không thể cản!

Ầm!

Ầm!

Hai luồng mây đen mang theo khí thế tựa như vạn quân xông về phía Tiêu Dương bị nghiền nát chỉ trong nháy mắt!

Gió lớn thổi quá, áo trắng bay bay trên không, thể hiện rõ ý nghĩa của cụm từ tư thế chiến đấu tiêu sái ung dung.

Giờ phút này, phía trên Trường Thành, trong lòng tất cả mọi người đều chấn kinh!

Con ngươi lóe lên tia kinh hãi cùng cực!

Trong đầu không khỏi xẹt qua một suy nghĩ...

Đêm nay, tuy đúng là bọn chúng có sức mạnh đủ để dời cả núi non!

Nhưng mà...

Dời núi thì dễ, dời Tiêu Dương mới khó!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)