Tử y rầm rộ, Huyết Ma ẩn náu.
Thiên Vân Băng Sơn, Thần Tiên Mạc Cát.
Ánh Tiên tập hợp, sát ý lan tràn.
Không nói quá chút nào, lần ước chiến này đây, đám người Nhà họ Thẩm đã vận dụng tất cả những thế lực có thể sử dụng, bày ra thiên la địa võng, thề phải giết chết sát thủ Trường Bào. Hơn nữa, bọn chúng không chút khinh địch, dốc hết sức mình, dùng toàn lực cho trận chiến này!
Từng lớp từng lớp người, dần dần xuất phát.
Vạn Lý Trường Thành, nửa đêm sắp tới!
Gió lớn lạnh lẽo, ánh trăng vằng vặc.
Trên đỉnh núi cao cao mây mù lượn lờ, hơi thở lạnh lẽo bao trùm tất cả.
Dưới đất bằng, một con rồng lớn vắt ngang núi non trùng điệp, tuy lẳng lặng nằm đó nhưng thân mình khổng lồ của nó vẫn khiến người ta cảm thấy rung động không thôi, thân dài vạn dặm – Vạn Lý Trưởng Thành nổi tiếng khắp thế giới.
Là sự tồn tại bất hủ từ ngàn xưa!
Đặt mình vào trong Trường Thành, phóng mắt nhìn tường thành trải dài uy nghiêm, cảm giác ấy quả thực khiến người ta phải nể phục.
Đương nhiên, con người chẳng ai giống nhau, có người chỉ muốn ở trong Trường Thành, có những người lại mang trong mình lý tưởng hào hùng chinh phục thiên hạ!
Thời gian chầm chậm trôi qua, kim đồng hồ sắp điểm mười hai giờ đêm.
Trên một đài đốt lửa hiệu ở Trường Thành, ba bóng người đứng thẳng tắp, khí thế hào hùng, mắt ngập ý chí chiến đấu, mày sắc như đao.
Thẩm Thiên Vân, Thẩm Băng Sơn.
Mạc Cát!
Ba người đứng ở nơi cao cao, có cảm giác cao lớn vô cùng, tựa như núi lớn xem thường những ngọn núi nhỏ dưới chân. Lúc này, cho dù trước mắt họ là một ngọn núi lớn ngăn cản bọn họ giết chết Trường Bào, bọn họ sẽ không chút do dự phá hủy ngọn núi ấy.
Huyết Ma đương nhiên đã tìm nơi ẩn náu, chuẩn bị chiến đấu với sát thủ Trường Bào bất cứ lúc nào.
Dùng sát giết sát!
Hơi thở căng thẳng không ngừng lan tràn trong không khí, sắp mười hai giờ rồi...
- Vẫn chưa có tin tức gì từ Tiêu Dương!
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn thoáng trở nên thâm trầm, trong mắt là sự lạnh lẽo:
- Chỉ còn năm phút nữa thôi là tới nửa đêm, hiện giờ, phía dưới vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Cát nhìn về phía xa, sát ý trong ánh mắt khó lòng che dấu:
- Nếu Tiêu Dương dám lấy chuyện này ra trêu đùa chúng ta, đêm nay, tôi sẽ tiến tới Nhà họ Quân. Không giết chết Tiêu Dương... Chết! Không! Nhắm! Mắt!
Gió lạnh quét qua, khí thế áp bách!
Lúc này, chỉ còn một giây nữa là đúng mười hai giờ.
Tiêu Dương, vẫn chưa xuất hiện!
Lúc này, sắc mặt đám người Thẩm Băng Sơn đã lạnh lẽo đến cùng cực, hơi thở lạnh lẽo như mùa đông nơi Bắc Cực tỏa ra từ trên người bọn họ...
Chỉ hơi thở này thôi cũng đủ để giết người rồi đó! Nhưng mà, chẳng lẽ đêm nay phải ở đây ngắm núi cả đêm à?
Bọn chúng trở nên cực kỳ tức giận...
- Tiêu Dương! Chuyện này do mày tự làm tự chịu!
Đôi mắt Thẩm Băng Sơn lúc này ngập tràn sát ý với Tiêu Dương.
Thẩm Thiên Vân chau mày, tuy ông không thân thiết gì với Tiêu Dương, nhưng dù gì thì Tiêu Dương cũng là thiên tài Thiên Tử Các vừa phát hiện, Thẩm Thiên Vân không muốn chứng kiến thiên tài này bị giết chết. Nhưng đúng như câu nói kia của Thẩm Băng Sơn, việc Tiêu Dương làm, là tự mình rước lấy!
- Tôi cảm thấy... Tiêu Dương sẽ không làm chuyện vô vị như vậy đâu.
Thẩm Thiên Vân trầm tư hồi lâu rồi mở miệng nói:
- Ít nhất, hắn cũng là người thông minh, sẽ không chọc phải lửa giận của chúng ta mà không có lý do.
- Chú hai, vậy ý của chú là, Tiêu Dương... sẽ tới?
Thẩm Băng Sơn lạnh mặt hỏi.
Ánh mắt Thẩm Thiên Vân quét qua xung quanh, ánh sáng lập lòe, nhưng cũng không thiếu chỗ tối tăm, bỗng nhiên, con ngươi Thẩm Thiên Vân co lại:
- Có lẽ là, hắn đã tới rồi!
Nghe vậy, hai người còn lại cùng sửng sốt.
Thoáng trầm ngâm, sắc mặt Mạc Cát càng thêm lạnh:
- Ý của ông la, hắn đang ẩn mình trong tối, muốn đánh lén ư?
- Chỉ e là ẩn mình trong tối, không phải chỉ có mình Tiêu Dương thôi đâu.
Lúc này Thẩm Băng Sơn lên tiếng:
- Có khi sát thủ Trường Bào đang ở đây đó.
- Hừ. Đồ giấu đầu lòi đuôi,
Mạc Cát lạnh mặt quét mắt bốn phía, tựa như đang phán đoán động tĩnh.
Gió lạnh thấu xương.
Đã nửa tiếng so với khoảng thời gian Tiêu Dương hẹn chiến, bốn phía vẫn lặng ngắt như tờ. Sắc mặt ba kẻ đứng trên Trường Thành lại càng thêm lạnh hơn... Kiên nhẫn gần như đã bị bào mòn gần hết...
- Nhìn phía trước đi...
Bỗng nhiên, con ngươi Thẩm Thiên Vân co rút, ánh mắt nhìn phía trước, đôi mắt không khỏi hóp lại, thấy rõ bóng người, xa xa phía trước, một máu trắng thuần, phiêu diêu bay bay.
Hơi thở bình thản vô cùng, tự do ung dung như mây trôi nước chảy, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã tự tại.
Chính là Tiêu Dương!
Đến chậm, nhưng rất khoan thai từ tốn.
- Cuối cùng cũng xuất hiện rồi?
Ý lạnh trên khóe miệng Mạc Cát càng thêm thấu xương. Đứng chắp tay, gió lớn thổi áo quần y bay bay, hơi thở của y tựa như càng thêm lạnh lẽo.
Bóng người tới gần, khi cách ba người khoảng mười mét, Tiêu Dương bỗng nhún người nhảy lên, đứng lên trên Trường Thành, nở nụ cười, ánh mắt lộ chút áy náy:
- Thật xin lỗi, tôi ngủ quên.
- ...
Trận chiến quan trọng như vậy, mà hắn dùng lý do... ngủ quên cho sự chậm trễ của mình?
Sự tức giận của Thẩm Băng Sơn bùng lên như lửa.
- Ồ, Thẩm Các lão cũng ở đây hả?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Thẩm Thiên Vân, suy nghĩ một lát, cười khẽ nói tiếp:
- Xem ra quan hệ của Thẩm Các lão với Nhà họ Thẩm không đơn giản đâu nhỉ?